Chương 2484:
Không cần ngoái đầu nhìn lại, anh đều biết là ai dùng mặt nạ đập anh, là Hà Băng!
Mẹ kiếp, oắt con, đã lâu không gặp vậy mà cô vẫn hoang như thế, bây giờ lại dám đập anh.
Cô là dụng hết toàn lực đập anh, đập anh đến chảy máu.
Cô thực sự ngứa da, thật muốn bắt cô lại dạy dỗ một trận.
Đương nhiên những thứ này chỉ là tưởng tượng, Diệp Minh không hề quay đầu, nhắc đôi chân dài rời khỏi nơi này.
Diệp Minh về tới phòng mình, nằm trên chiếc giường cứng lạnh lẽo, anh rất muốn nhắm mắt ngủ, thế nhưng sốt cao và cơn nghiện ma túy đốt anh căn bản ngủ không được, anh nhằm hai mắt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Hà Băng đứng trong ngọn đèn rực rỡ cầm mặt nạ hùng ưng.
Gáy còn rất đau, là cô đập ra.
Con nhóc này!
Diệp Minh lười biếng dựa lưng vào đầu giường, đóng mở mí mắt anh tuấn, sau đó tự mình động thủ cởi thắt lưng bên hông ra…
Bên ngoài, Chu Siêu tới, anh ta muốn vươn tay đẩy cửa phòng ra, thế nhưng rất nhanh anh ta liền nghe được âm thanh không bình thường từ bên trong truyền tới.
Chu Siêu khựng lại.
Lúc này Lý Kỳ đi tới: “Anh Siêu, anh sao không vào, em mới vừa đi lấy một loại thuốc tê, anh Minh thế nào rồi, chúng ta mau vào xem thôi?”
Thê nhưng Chu Siêu cản lại: “Kỳ Kỳ, chờ một chút.”
Lý Kỳ dừng ở bên ngoài, cô ta chẳng hiểu gì, giọng nói cũng có chút lo
Lúc này Chu Siêu chắc chắn sẽ không để Lý Kỳ đi vào, anh ta an ủi: “Kỳ Kỳ, không cần lo quá, lần này A Minh nhất định có thể gắng gượng qua.”
Lý Kỳ muốn nói, thế nhưng lúc này bên tai truyền đến một tiếng rên.
Tiêng rên này là trong phòng truyên tới.
Lý Kỳ cứng đò, người đàn ông bên trong kia rất cứng đầu, lúc đau sẽ lấy đồ cắn trong miệng, một tiếng cũng không bật ra, cô ta cho tới bây giờ chưa từng nghe anh rên qua.
Tiếng rên này…
Cô ta từng nghe qua.
Đêm qua Hà Băng ở trong anh, ở lúc cuối cùng anh cũng…
Lý Kỳ nhanh chóng đỏ mặt.
Đợi một hồi, Chu Siêu giơ tay lên gõ cửa: “A Minh.”
Mây giây sau, bên trong truyên đên một tiếng nói khàn khàn: “Vào đi.”
Chu Siêu đây cửa phòng ra, đi vào.
Trong phòng rất tối, bên trong còn sót lại mùi vị khó nói, Chu Siêu đi tới mở đèn, lại đẩy ra cửa số để thoáng khí hơn.
“A Minh, không sao chứ?” Chu Siêu nhìn về phía người đàn ông trên giường.