Chương 2522:
Diệp Minh: “…”
“Em cảm thấy ấy, mình đừng lãng phí một thùng nước nóng đầy ắp này chứ, dù sao anh cũng muốn tắm, không bằng chúng ta tắm chung đi, Cái này hình như gọi là… tắm uyên ương nhỉI…”
Lời mời thịnh tình của cô đã châm lên ngọn lửa cháy bừng trong mắt Diệp Minh, nhưng anh vẫn nhịn được, cầm áo sơmi trong tay đưa cho cô, anh nghiêm túc phê bình nói: “Mau tắm đi, đừng để bị cảm.”
Anh đóng cửa lại.
Một lát sau, Hà Băng lau sạch nước trên người, sau đó mặc áo sơ mi trắng của anh đi ra, áo sơmi của người đàn ông quá rộng, phủ tận đến đầu gối cô, thùng thình càng tôn lên vóc người nhỏ nhắn của cô.
Cô đi tới bên giường, vén lên chăn anh nằm vào.
Trong chăn đều là mùi thơm ngào ngạt nam tính trên người anh.
“Diệp Minh, em tắm xong rồi, anh có thể đi tắm rồi á.”
Diệp Minh nhìn cô tự nhiên chui vào chăn mình, bàn tay đút vào trong túi quần, anh xoay người vào tắm.
“Xoát’ một cái đóng lại cửa, bàn tay móc móc trong túi quần, không mò được thuốc lá, anh khép lại đôi mắt anh tuấn, vươn lưỡi liếm một chút đôi môi mỏng khô ráo của mình.
Nhiều năm như vậy anh gặp qua rất nhiều người phụ nữ, hàng hà phụ nữ nhào về thân thể anh, đủ loại ám chỉ, anh sẽ không ngốc đến mức không nhìn ra ám chỉ của cô, cô là đang câu dẫn anh.
Cô muốn ngủ với anh.
Con hồ ly nhỏ này, nhiệt tình như thế sao anh chịu nồi.
Diệp Minh lúc này mới cảm thấy chính mình đã già rồi, một ông chú 35 tuổi yêu đương với một cô bạn gái nhỏ sức sống bắn ra tứ phía, thật là… diễm phúc không cạn.
Diệp Minh tắm nước lạnh, sau đó mặc quần đen đã cài thắt lưng đi ra, anh từ trong ngăn kéo lại lấy ra một cái
Hà Băng không ngủ, cô dùng tay chống cái đầu nhỏ, ánh mắt yêu kiều nhìn anh: “Diệp Minh, tối hôm nay chắc là thời khắc chính nhân quân tử nhất của đời anh đấy nhỉ.”
Diệp Minh nằm xuống, nhắm mắt lại: “Băng Băng, đi ngủ sớm một chút đi!”
Hà Băng ngồi dậy, an vị ở bên giường, cô vươn bàn chân ngó sen vén tâm chăn đang đắp trên thân người đàn ông lên.
Anh chỉ mặc áo ba lỗ, hai cánh tay to lớn đều lộ ra ngoài, bả vai hồn hậu, cơ ngực cường tráng, Hà Băng nhìn thẳng vào anh: “Diệp Minh, anh nhát gan hơn FOI.
Diệp Minh không mở mắt, anh câu cánh môi một cái: “Ngủ em thì không nhát gan nữa à?”
… Hà Băng đá anh một cước.
Diệp Minh đã cảm thấy bàn chân cô đang tác oai tác quái, anh vươn tay giữ lại mắt cá chân tinh xảo kia.
Thế nhưng trong tầm mắt tối sầằm, một mùi thơm phức từ cơ thê thiêu nữ xông vào mũi, Hà Băng trực tiếp từ trên giường ngã vào trong ngực anh.
Bởi vì chăn mền trên người đã bị cô đá rót, nên bây giờ cô đã ngã vùi vào trong lồng ngực to lớn của anh.
“Khanh khách”, Hà Băng ghé vào trong ngực anh cười.
Diệp Minh tròng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt trong lòng: “Cố ý, hửm?”
Hà Băng nâng đầu nhỏ lên nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, cười ngọt ngào: “Diệp Minh, anh có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, dáng vẻ cương quyết không muốn kia thật là đáng yêu mà, em thật sự muốn trao tặng danh hiệu “trinh tiết liệt phu”
cho anh đây.”