Chương 2530:
Thấy vị khách không mời mà đến này, mi tâm Hà Băng càng chau sâu, chuyện liên tiếp xảy ra nếu như không có Đường Ngọc ở sau lưng khích bác, mẹ cô cũng sẽ không làm mấy chuyện lệch lạc như thế. Hiện tại cô vừa trở về, Đường Ngọc liền vội vã chạy đến, rất rõ ràng vẫn phái người theo dõi sát sao tin tức của cô, hiện tại lại không biết lại có ý định quỷ quái gì.
“Băng Băng, em rốt cục đã trở về, anh rất lo lắng cho em đó, em có khỏe không?” Đường Ngọc đi tới trước mặt Hà Băng, mặt anh ta rất sốt ruột, như không hề trách móc Hà Băng ngày đó đào hôn biến anh ta thành thằng hề ở đây, thực sự diễn dịch hình tượng chàng trai si tình vô cùng nhuần nhuyễn.
Hà Băng không nói gì, lúc này Dương Kim Đậu đứng lên: “Đường Ngọc, chung quy cũng là Băng Băng nhà cô có lôi với con, con đừng đôi tôt với Băng Băng như vậy nữa.”
Dương Kim Đậu không thích Tiêu Thành cũng liên quan đếnĐường Ngọc, bản thân Dương Kim Đậu và mẹ Đường Ngọc là bản thân, nhìn Đường Ngọc từ nhỏ đến lớn, bà cảm thấy Đường Ngọc đẹp trai sáng sủa, thanh niên tuấn kiệt, nhân phẩm gia thế giáo dưỡng mọi thứ đều tốt, quả thực rất xứng đôi với con gái mình, so với Tiêu Thành tuổi tác lớn, công việc còn nguy hiểm, nếu là một người mẹ đều sẽ chọn con rễ là Đường Ngọc.
Chỉ là Dương Kim Đậu không biết, Đường Ngọc trước mắt đã sớm không phải Đường Ngọc trong mắt bà nữa rồi.
“Cô, cô ngàn vạn lần đừng nói như vậy, con thủy chung tin tưởng chỉ cân con cố găng một chút nữa, đối tốt với Băng Băng thêm chút nữa, Băng Băng nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý, con nguyện ý chờ Băng Băng.” Đường Ngọc chân thành nói.
Dương Kim Đậu
Đường Ngọc biến sắc mặt, bởi vì anh ta nhạy cảm nhận thấy được giọng của Dương Kim Đậu dãn ra, không kiên quyết như trước kia đứng ở bên phía anh ta nữa rồi.
“Cô,” Đường Ngọc nhanh chóng cắt đứt lời Dương Kim Đậu: “Cô à, cô biết chưa, Tiêu Thành đã ngồi TÙI 4 Cái gì?
Dương Kim Đậu cứng đờ.
“Cô, Tiêu Thành đã vào tù rồi, bị kêu án vài chục năm tù có thời hạn, lẽ nào cô muốn Băng Băng đợi Tiêu Thành sao, Tiêu Thành năm nay đã ba mươi lãm rồi, đi ra có khi đã năm sáu chục tuổi!”
Đường Ngọc nói.
Dương Kim Đậu kinh ngạc, bà nhìn hướng Hà Băng: “Băng Băng, đây là thật sao?”
“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói…”
“Mẹ không muốn nghe gì cả! Băng Băng, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý con và Tiêu Thành bên nhau, mẹ và Tiêu Thành, con chỉ có thể chọn một!”
Dương Kim Đậu lạnh lùng nói.
“Mẹ…”
Lúc này thân thể Dương Kim Đậu lung lay, sắc mặt trắng bệch.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Hà Băng nhanh chóng đỡ Dương Kim Đậu.
Dương Kim Đậu nhắm mắt, trực tiếp ngất xỉu.
“Mẹ! Mẹt! Mau gọi xe cứu thương!”
Toàn bộ biệt thự hoảng loạn.
Trong bệnh viện.
Hà Băng nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào, tại sao mẹ tôi sẽ đột nhiên ngất xỉu?”
“Hà tiểu thư, Dương tổng bị trầm cảm nhẹ, vẫn luôn uống thuốc, việc này cô biết không?”
Trầm cảm?
Hà Băng không biết, bởi vì Dương Kim Đậu chưa nói với cô.