Chương 2530:
Trong lòng anh hạnh phúc, gương mặt anh tuấn tràn đầy sung sướng, cảm giác này giống như cậu chàng mới vừa khai trai, ngắm nhìn người phụ nữ của mình thế nào cũng không đủ.
“Có đau không?” Anh khàn giọng hỏi.
Hà Băng một chút khí lực cũng không có, cả người giống như đạp trong đám mây, hơn nữa cơ thể ê ẩm khắp nơi, cô lười di chuyển.
Hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve run lên một cái, cô ươn ướt nhìn người đàn ông: “Dạ đau.”
“Về sau làm nhiều máy lần sẽ tốt hơn.”
Anh nghiêm túc nói bậy.
“…” Hà Băng siêt năm đâm nhỏ nanh muốn đánh anh.
Diệp Minh cầm nắm đắm nhỏ của cô đặt trong lòng chính mình, nhìn cô cưng chiều cười.
Trong phòng đều là màu hồng, giống như gắn thêm kẹo, khiến người ta ngọt tận tâm khảm.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng người làm nữ: “Thành gia, Hà tiểu thư, cơm đã chuẩn bị xong rồi.”
Diệp Minh lúc này mới thả cô gái ra: “Anh đi tắm đã, chờ anh rồi cùng nhau ăn cơm.”
“Da Diệp Minh đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm mới vừa đóng, cửa phòng đẩy ra, hai người làm nữ bưng bữa cơm phong phú đến.
Hà Băng ngước mắt vừa nhìn, một người làm nữ trong đó chính là cô em ngực lón kia.
Cô em ngực lớn vừa vào đã ngắng đầu lên, thận trọng nhìn trộm người nào, không nhìn thấy Diệp Minh, cô ta lại cúi đầu xuống.
Một người làm nữ cũng không có dám ngắng đầu, cung kính làm chuyện của mình, chỉ có cô em ngực lớn này không an phận, trong con ngươi thông minh của Hà Băng tản mát ra chút ý lạnh, cười khẩy một tiếng.
Cô em
Thế nhưng cô lại cảm thấy làm như vậy không có chút thú vị nào, đợi cô chết, Diệp Minh còn sẽ có người phụ nữ khác, rất nhiều người phụ nữ là đằng khác.
Hà Băng nhìn đèn treo thủy tỉnh trên đỉnh đầu, có chút đờ ra.
Lúc này “cạch” một tiêng, cửa phòng tắm mở, Diệp Minh đi ra, anh mặc áo choàng tắm màu trắng, đầy người hơi nước.
“Thành gia, cơm đã chuẩn bị xong rồi.”
Cô em ngực lớn kia thấy Diệp Minh hai mắt sáng lên, giọng nói cũng bắt đầu ỏn ẻn.
Diệp Minh không chú ý tới cô em ngực lớn, cũng không thèm liếc mắt đến, tâm tư anh đều đặt ở thân ảnh nhỏ yếu trên giường, nhắc đôi chân dài đi tới bên giường, anh nhàn nhạt đáp một tiếng: “Các cô đi xuống đi.”
“Vâng.” Hai người làm nữ lui xuống.
Diệp Minh đi tới bên giường, vươn tay vén chăn lên: “Qua đây, ăn cơm tối.”
“Dạ,” Hà Băng ngồi dậy, đôi chân ngọc giãm trên thảm mềm xốp: “Mang dép HO II ° Cô bảo anh mang dép cho cô.
Con nhóc này!
Diệp Minh quỳ gối xuống, xỏ đôi dép màu hồng vào chân cô: “Còn muốn mặc cái gì nữa, có muốn mặc quần hay không?”
Lòng bàn tay to theo đôi chân dài cô trượt lên.