Chương 2576:
Thế nhưng nhớ tới bọn nhỏ chất phác đó, anh lại nhếch môi hút một hơi thuốc, trên mặt nổi lên rung động mềm mại.
Có cô gái hôn anh, anh cũng chẳng để ý, đó chỉ là đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu.
Anh rủ mí mắt anh tuần nhìn thoáng qua đùi phải của chính mình, đùi phải của anh trống rỗng, bị cắt rồi.
Chỗ cạnh tài xế đặt một cái chân giả, để phòng bắt cứ tình huống nào.
Anh vươn tay đánh ngã chỗ điều khiển ghế, nghiêng người dựa vào trên ghế, tạm thời thả lỏng mình trước một chút.
Hút một hơi thuốc, anh lấy điện thoại ra, điện thoại đã rất cũ kỹ rồi, anh từ bên trong bấm ra một tắm hình.
Duy nhất một tắm hình.
Trong hình là… Hà Băng.
Ba năm trước anh từ ngục giam đi ra, cô ngủ trên giường lớn của anh, cô gái lúc ngủ rất điềm tĩnh, hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve ngoan ngoãn rủ xuông, giống như thiên sứ nhỏ thất lạc chốn nhân gian.
Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô, bên tai đều là giọng nói yêu kiều ấy — Diệp Minh, em rất nhớ anh.
Diệp Minh, em muốn anh hôn em, ôm em, khen em.
Diệp Minh, em nhớ anh muốn khóc…
Hà Băng.
Băng Băng của anh.
Năm nay anh đã ba mươi tám tuổi, nếu như nói nhân sinh còn có gì tiếc nuối thì chính là Hà Băng.
Chiếc nhẫn kia vẫn còn lặng lặng nằm trong túi quần anh, anh và cô cuối cùng vẫn bỏ lỡ.
Thế nhưng…
Diệp Minh nhắm mắt, muốn xóa nhòa đi khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ trong tâm trí kia, nhưng vô ích, mỗi lần đến thành phố nơi cô ở, anh đều nhộn nhạo.
Trong
Yết hầu Diệp Minh bỗng trượt lên xuống, đột nhiên mở mắt ra, anh ngồi thẳng thân, đánh tay lái, sau đó đạp chân ga vội vả đi.
Trong trường, những đứa bé kia nhìn Diệp Minh lái xe đi, bọn nó không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì có các anh các chị nói với bọn nó, mỗi lần tới nơi đây, chú đều sẽ đến một chỗ, nhìn một người.
“Các cậu nói, chú ấy đi thật à?”
“Các cậu nói xem, chú ấy đi nhìn ai vậy?”
“Tớ cũng không biết, thế nhưng tớ cảm thấy được, đó nhất định là người chú yêu tha thiết nhất.”
“Tớ không thể tưởng tượng, người có thể để khiến chú yêu sâu đậm, sẽ như thế nào.”
Diệp Minh lái xe, chạy như điên ở trên đường.
Vì vậy xe trên đường đều chú ý tới anh, có người cười chế giễu: “Thằng trâu bò nào thé, lại có thể lái một cái xe nát như phóng hỏa tiễn vậy?”
“Tôi đoán là anh ta muốn đi theo đuổi cô gái anh ta thích, thế nhưng cô gái kia hơn phân nửa đã ngồi khóc trên một chiếc xe sang nào đó rồi.”
Rất nhanh, chiếc xe dừng ở ven đường, bởi vì Diệp Minh ở trên đường cái thấy được thân ảnh anh tâm tâm niệm niệm kia, anh thấy được Hà Băng.
Lúc này Hà Băng và Triệu Lôi ở cạnh nhau, Triệu Lôi đang ôm cô vào trong ngực, bọn họ ôm nhau giữa phố phường.