Chương 202:
Đám người… Rút cái gì vô tình cơ?
Gió lớn quá, không nghe rõ.
Quần tây của Mạc Tuân in một đám dấu chân, nhìn đáng yêu mà buồn cười, anh dùng sức kéo một cái, kéo Lê Hương vào lòng mình.
Thân thể mềm mại của Lê Hương va vào lồng ngực cường tráng của anh, đau đỏ cả mắt, nhưng cô không cam lòng yếu thế: “Mau thả em ra, anh làm gì, không phải muốn chia tay à, ôm ấp thế này còn ra thể thống gì nữa, hay là anh nghĩ chia tay xong làm một phát hả?”
Đám người: “…”
Tổng giám đốc, cô bé này phách lối quá, cho cô ấy biết chút lợi hại đi!
Bàn tay Mạc Tuân dời tới eo cô, thấy cô không phản cảm mình thân mật thì lập tức ôm chặt eo cô giữ trong lòng mình: “Lê Hương, đừng như vậy với anh, hửm? Anh không muốn mình biến thành một kẻ tham lam ích kỷ, mọi hành động của em lúc này với anh đều là đã nghiện còn ngại, quyến rũ, em biết anh không chịu nổi em như thế này mà.”
Lê Hương sắp bị anh tức cười, chống tay lên ngực anh làm bộ muốn đi: “Lúc đầu em định nói với anh, cho dù thế nào thì em cũng sẽ luôn ở bên anh, em vẫn không thể lấy sắc hầu người mà cùng anh, cũng không bị tiền tài của anh mê hoặc, về sau bụi gai và khó khăn cũng không sánh bằng ấm áp hiện tại trong tay, nghĩ ở bên anh dài lâu, chúng ta sẽ cùng nhau tốt hơn, nhưng bây giờ xem ra là em tự tưởng bở, lúc anh bảo chia tay, em nên bổ sung cho anh một cái tát cho đêm đó, sau đó phóng khoáng rời đi, sau này còn có thể khoe khoang với người khác là em đá tổng giám đốc Mạc thị anh… Ưml”
Tầm mắt Lê Hương đột nhiên tối sầm, Mạc Tuân cúi đầu hôn cô.
Anh hung hăng chặn miệng,
Cả người Lê Hương mềm nhữn, hai tay níu quần áo anh đề phòng ngã.
Đám người hít khí, đây là kịch bản gì, đến đến, tổng giám đốc đã nói là cho cô gái phách lối này biết tay!
Mạc Tuân nhanh chóng buông cô ra, đôi mắt đỏ bừng bốc lên hai ngọn lửa nồng liệt như muốn hòa tan cô.
“Lê Hương, xin lỗi, đều là lỗi của anh, nếu em đánh chưa đủ còn tức giận thì cứ đánh anh đi…”
Mạc Tuân cằm tay cô đánh lên mặt mình.
Lê Hương thấy anh làm thật, vội níu tay không nỡ đánh anh: “Hừ, còn lâu em mới tin lời ngon tiếng ngọt của anh!”
Mạc Tuân ôm bỗng cô lên.
Lê Hương giật nảy, vội ôm cổ anh, chân cũng quấn lên eo anh.
Tư thế này… Lê Hương biết thể lực anh rất tốt, có thể ôm cô bằng nhiều tư thế, nhưng tư thế này… “Anh làm gì vậy, mọi người đang nhìn đấy.” Vành tai trắng nốn của Lê Hương đỏ bừng.
Mạc Tuân nhìn Lê Hương: “Không cần để ý họ, họ mù mà, không thấy gì đâu.”
, Đám người mù: “… Bọn họ nhìn ra tình hình, bổ nhiệm, cô gái này, à không, Mạc phu nhân, bà chủ, bà cô nhỏ à, sau này xin chăm sóc nhiều hơn!
Mạc Tuân ôm Lê Hương vào thang VỊP của tổng giám đốc.
Trong thang máy, Lê Hương vẫn bị Mạc Tuân ôm như vậy, cô đầy anh: “Mạc tiên sinh, anh thả em xuống được rồi.”
Mạc Tuân để cô dựa vào tường, môi mỏng lưu luyến hôn trán cô: “Để anh xem vết thương của em, đêm hôm đó, anh không khống chế được bản thân, có phải là khiến em rất đau không?”
“Không mà, vết thương nhẹ thôi, khỏi lâu rồi.”