Chương 2589:
Diệp Minh khựng lại.
“Không sai, vốn ban đầu tôi rất muốn biết anh đến cùng có phải anh ấy hay không, nhưng là giờ tôi phát hiện vấn đê này không còn chút ý nghĩa nào, anh ấy, đã chết, chết ở ba năm trước đây, anh không phải anh ấy.”
Anh đã chết.
Chết ở ba năm trước.
Cho nên người đàn ông trước mắt bây giờ này đến cùng có phải anh hay không, đã không quan trọng.
Hà Băng xoay người rời đi.
Thế nhưng, Diệp Minh vươn tay kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, không cho cô đi.
Hà Băng rủ mi nhìn một chút bàn tay anh đang lôi chặt, lạnh lùng nói hai chữ: “Buông tay.”
Anh đã sớm buông tay cô, hiện tại sao lại nắm chặt cô?
cổ họng Diệp Minh khản đặc, thiên ngôn vạn ngữ ngăn ở ngực không biết nên nói cái gì, chậm rãi, anh buông lỏng tay của mình ra.
Hà Băng không lái xe đến, cô chỉ đi bộ về.
Gió đêm lành lạnh phất động mái tóc bên quai hàm cô, thổi tới viền mắt trắng nõn đã biến hồng kia.
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng thắng xe bén nhọn, Hà Băng nhanh chóng nghiêng mặt, hai ngọn đèn pha mãnh liệt chiếu đến, một chiếc xe tải lớn đang rẽ cua trực tiêp xông tới cô.
Hà Băng ngắn ra.
“Cần thận!”
Thế ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Minh chạy tới, trực tiếp đầy cô ra.
Hà Băng ngã xuống đất, không cảm thấy đau, thế nhưng “két” một tiếng, xe tải lớn đã va vào người.
“Xảy ra tai nạn xe rồi! Mau mau đi nhìn Người qua đường tràn tới.
Hà Băng ngoái đầu nhìn lại, Diệp Minh bị xe tải lớn đụng phải, đùi phải giả văng ra, ống quần trống rỗng.
Con ngươi phân rõ trăng
Cô ngồi xổm người xuống, khuôn mặt lớn chừng bàn tay trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, cô khiếp sợ nhìn người đàn ông, anh tại sao lại cứu cô?
Diệp Minh nằm dưới đất, thân thủ anh rất tốt, vừa rồi lúc đẩy Hà Băng ra anh cũng đã chạy về phía trước, thế nhưng chiếc xe tải này quá nhanh, đụng phải đùi phải của anh.
Anh né không kịp, chân giả văng ra.
Mũ lưỡi trai trên đầu cũng bị đánh bay, lộ ra khuôn mặt anh tuân thâm thúy kia, lão đại khét tiếng một thời ở Hồng Kông nằm trên mặt đất lạnh lẽo, tóc mái phủ đôi mắt màu mực đó, anh một tay đè xuống đùi phải bị đụng của mình, ngắng đầu nhìn cô, cô gái đã sợ choáng váng.
Trong lòng anh mềm mại, khàn khàn cất giọng: “Đừng sợ, anh không sao.”
Đừng sợ, anh không sao…
Mấy chữ này lộ ra vẻ dỗ dành cưng chiều nhàn nhạt.
Hà Băng nhìn anh, anh đang đè xuống bắp đùi đã bị cắt bỏ, nơi đó có máu thấm ra ngoài, nhiễm đỏ mặt đất, cánh tay anh cũng trầy xước, đôi môi mỏng đã trắng bệch, thế nhưng anh một chút cũng không biêu hiện vẻ đau đớn nào, anh chỉ nhìn cô, ấm áp mà mềm mại cười với cô.
Hốc mắt Hà Băng vốn đã đỏ bừng trong nháy mắt dâng lên một tằng hơi nước trong suốt.
Cô hình như sắp khóc rồi.