Chương 2602:
Diệp Minh biết mình hiện tại có bao nhiêu chật vật, anh đứng dậy, vào phòng tắm.
Nhìn thân ảnh to lớn ấy biến mắt trong tâm mát, Hà Băng ngôi ở trên ghê salon, lặng lẽ câu môi.
Lúc này “tích tích” hai tiếng, chuông điện thoại vang lên.
Hà Băng nhìn thoáng qua, trên bàn trà đặt một chiếc điện thoại, kiểu dáng cũ kỹ, là điện thoại của anh, điện thoại của anh đến.
Điện thoại của anh nên thay rồi nhỉ!?
Hà Băng vươn tay cầm điện thoại anh, ấn phím nhận nghe, lúc này bên kia truyền đến một giọng nữ trẻ tuổi: “Chú, bây giờ chú ở đâu vậy, con nghe bảo hôm nay chú ở đây trên đường cao tốc bị cảnh sát mang đi, con đến cục làm thủ tục cho chú, thế nhưng người ở bên trong nói chú đã bị mang đi, chú bây giờ ở đâu vậy, con lái xe đi đón chú.”
Ba năm nay Diệp Minh đều ở trong núi, anh đưa đón rất nhiều sinh viên lên thành phố, đầu điện thoại kia tên Tống Phi, là sinh viên nữ mới vừa tốt nghiệp, giỏi giang xinh đẹp, bây giờ là luật sư.
Hàng mi Hà Băng khẽ run, Diệp Minh từng nói ba năm nay anh không qua lại với phụ nữ, thế nhưng cái này không đại biểu bên cạnh anh không có phụ nữ.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, Diệp Minh đi ra.
Hà Băng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh.
Diệp Minh đang lau chùi mái tóc ẩm ướt, rât nhanh anh liên phát hiện dị thường, điện thoại của anh đang ở trong tay cô, anh nhìn một chút điện thoại của mình, biểu cảm trên mặt không thay đổi: “Nhận điện thoại giùm anh à?”
Hà Băng trả điện thoại lại cho anh: “Có mỹ nữ tìm anh.”
Cô càng thêm đè nặng hai chữ “mỹ nữ này, có mùi dấm nhè nhẹ lan tỏa ra.
Diệp Minh nhận điện thoại: “AIlo… tôi không sao… Cúp trước…”
Anh đơn giản nói mấy câu, sau đó cúp
“Sao không trò chuyện thêm vài câu nữa đi, do tôi ở chỗ này quấy rối anh sao?”
Diệp Minh nhìn Hà Băng, sắc mặt Hà Băng đã không được bình thường, lạnh như băng, giống như một con nhím nhỏ, tràn đầy tính công kích, anh cảm thấy cô hình như đã hiểu lầm cái gì.
“Con bé chỉ là một học sinh, cô ấy gọi anh là chú, bọn anh không có gì.” Diệp Minh giải thích.
Hà Băng cười lạnh một tiếng: “Tôi nghĩ anh hiện tại đã tàn tật, sẽ không chuyện phong hoa tuyết nguyệt nữa, xem ra là tôi sai rồi, anh thật đúng là mị lực vô hạn, gái trẻ bên người không ngừng.”
Trong lòng Diệp Minh hô to “oan uỗng”, anh thực sự không làm gì: “Em đừng nghĩ bậy bạ, bọn nó cũng chỉ là con nít, tôi từng giúp đỡ bọn nó nên bọn nó cảm kích với tôi thôi.”
Cảm kích?
Còn không thôi!?
Vừa rồi nghe giọng cô gái kia sốt ruột như thế, cũng không chỉ là cảm kích.
Hà Băng càng giận hơn: “Thì ra ba năm nay anh đi giúp đỡ mấy con bé xinh đẹp đó, thảo nào anh không cần tôi nữa.”
“… Băng Băng, anh không phải không cần em, anh chỉ là…” Anh thật sự có khổ không nói ra được.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại của Hà Băng tới.
Cô nhanh chóng nghe mây, là điện thoại của FIU.
“Hà Băng, từ giờ trở đi, ngày nghỉ của cô đã kết thúc, cô phải lập tức về đơn vị, trùm buôn thuốc phiện Bò Cạp đã tại qua lại ở Lan Thành, lần này chúng ta phải bắt lại gã.”
“Được.”
Hà Băng cúp điện thoại, cầm áo khoác ra ngoài ngay.
Diệp Minh nhìn bóng lưng cô, chau lại mày kiếm anh khí: “Đã trễ thế này, đi đâu?”