Chương 316:
như thì thầm: “Mỗi lần nhìn thấy em ở cùng những người đàn ông khác, anh lại cảm thây như chính mình sắp phát điên, một chút không không chê được mình, giỏng như lúc nãy ở viện nghiền cứu thấy Mạc Tử Tiến ôm em, một khắc đó anh rất muốn giết chết cậu ta, sau đó giết em, muôn hủy hoại thế giới này. Lê Hương, có lúc anh cũng cảm ì thầy mình rất đáng Sợ, bây giò anh cũng không có cách nào bảo đảm với em đây là lần cuối, em có sợ anh không?”
Lê Hương nhìn vẻ mặt mờ mịt không rõ của anh, sau đó kiếng chân lên, nhanh chóng hôn lên đôi môi mỏng của anh: “Em không sợ, Mạc tiên sinh, em đã nói rôi, em không Sợ anh chút nào!”
Đôi mắt của cô gái, trong – vắt đẹp đế, bên trong không hệ có vẻ sợ hãi với anh, cô chỉ dùng ánh mắt rạng rỡ nhìn anh, tràn đây niềm vui và tình yêu dành cho anh.
Mạc Tuân đưa tay kéo cô vào trong lòng, siết chặt cánh tay mạnh mẽ, muôn dùng sức khảm cô vào máu xương mình, môi mỏng rơi lên trán cô lại hôn: “Lê Hương, anh sẽ ổn hơn, anh nhất định sẽ ôn hơn!”
Anh nói, Lê Hương, anh sẽ ồn, nhất định sẽ ôn hơn.
Lê Hương cảm thấy một chiếc lông vũ nhẹ lướt qua hỗ nước đáy lòng cô, khiến trái tim cô gọn sóng hết vòng tròn này ‘ đến vòng tròn khác, trong lòng cô phụ họa nói, đúng vậy, anh nhật định sẽ ốn hơn, vì em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh, dù cho phải trả bắt cứ giá nào!
Bàn tay nhỏ bé của Lê Hương vịn lây ngực anh, nhẹ giọng nói: “Mạc tiên sinh, vậy chúng ta hứa với nhau đi.
Lân sau, dù có tức giận, anh cũng không được phép nói ra hai chữ ly hôn, cũng không được phép nói không cần em. Có máy lời không thể nói bậy được, em sẽ tiếng chạy theo người đàn ông khác, trừ anh ra, ai em cũng không cần.”
Mạc Tuân thu lại ánh mắt, hôn mạnh lên mái tóc dài của cô: “Anh cũng vậy, không ai khác ngoài em.”
Hai người ôm nhau một hồi, Lê Hương đầy anh ra: “Lại đây, em xử lý vết thương trên tay anh.”
Tay Mạc Tuân bị cứa thành mấy „ miệng, vết thương đầy máu, miệng vết máu rât sâu, Lê Hương đau lòng,
cho em, để em xem thử anh có thê một quyền đập tường thủng ra cái lỗ to không nhé!”
Mạc Tuân nhướng đôi mày kiếm, trên khuôn mặt tuân tú lạnh lùng tràn ra ý cười.
Lê Hương đặt hộp thuốc lại: “Mạc tiên sinh, anh đi tắm đi, chỗ đây để em dọn.”
“Em dọn được không?”
“Đương nhiên, em lên được phòng khách, xuống được phòng bêp đấy nhé! Anh tắm một tay chắc không sao nhỉ, cái tay vừa băng phải nâng lên, đừng đề đụng nước.” Lê Hương căn dặn.
Mạc Tuân hôn lên má cô, đột nhiên phủ lên lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi, anh có làm em đau không?”
Lê Hương lập tức biết anh đang.
hỏi gì, vừa rồi anh cởi quân cô ra đê kiểm tra xem cô còn trong, trắng không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức đỏ bừng, cô lôi khăn tắm ném lên khuôn mặt đẹp trai đáng ghét của anh: “Mạc tiên sinh, đừng có quá đáng, chấm dứt mấy lời đen tôi của anh đi, em nghe không hiểu!”
Mạc Tuân đưa tay tháo khăn tắm xuÔng, cười đi vào phòng tăm.
Lê Hương dọn sạch mảnh kính vỡ trên đất, cô vào phòng tắm rửa tay, thấy quân áo của anh ném loạn một đường, cô vội cúi eo nhặt giúp anh.
Lúc này cô cảm thây hơi lạnh, nhiệt độ hôm nay không quá thấp, ánh đèn vàng rực rỡ trong phòng tăm này càng thêm âm áp như mùa xuân.
Lê Hương đứng thẳng dậy cảm nhận, cô thật sự cảm thây lì lạnh thầu xương.
Từ nhỏ cô đã ngâm qua nhiều loại dược liệu, máu cô rất quý, bách độc bắt xâm, đây là món quà tốt nhất và cũng là tình yêu thương lớn nhất mà mẹ để lại cho cô, vì vậy từ nhỏ cô chưa bao giò sợ lạnh và chưa bao giờ bị cảm, cảm giác lành lạnh đối với cô rất lạ.