Chương 413:
Mạc Tuân đẩy cửa phòng ngủ bước vào, bên trong chỉ còn ánh đèn vàng chói mắt, bóng người nho nhỏ cuộn tròn trên chiếc giường lớn mềm mại, Lê Hương đã ngủ rồi.
Mạc Tuân bước tới, thân hình cao lớn hạ xuống, anh quỳ một chân xuống giường, sau đó duỗi ngón tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khuôn mặt cô gái sạch sẽ mềm mại, trơn mịn như nhung lụa.
Anh nghiêng người, đôi môi mỏng rơi trên trán cô, liên tục hôn ve vuốt.
Anh thấy cô gọi đến, nhưng không trả lời, vì anh biết một khi anh trả lời, anh sẽ lao về nhà ngay, đến cạnh cô.
Trước mặt cô, anh không còn chút tự chủ nào.
“Lê Hương, hôm nay anh thực sự rất tức giận, vì anh không hy vọng em biết được phần quá khứ không chịu nỗi của anh kia biết bao, là một người chồng, anh hy vọng có thể luôn để em nương dựa vào.”
Giọng nói trầm thấp khe khẽ của người đàn ông dán vào làn da mềm mịn của cô gái, dùng giọng điệu mà chỉ hai người có thể nghe được nỉ non: “Lê Hương, anh biết anh có bệnh, nếu như anh không chữa khỏi được, em… sẽ bỏ anh đi sao?”
“Em luôn nói cơ sở của hôn nhân là tín nhiệm, nhưng tiếc thay, lúc trước không có ai dạy anh hai chữ tín nhiệm này, hết thảy những thứ anh muốn như cát chảy, luôn trôi tuột qua kẽ tay, cuối cùng chẳng còn gì sót lại. Lòng người vốn luôn thay đổi, bây giờ em còn rất nhỏ, mới 20 tuổi thôi, sau này trong đời em sẽ gặp rất nhiều người ưu tú hơn, bọn họ có lẽ cũng làm tốt như anh, đến lúc đó một thằng mang bệnh như anh đây, em còn muốn sao?”
Lê Hương đã chìm vào giấc ngủ, định trước không thể cho anh bát kỳ lời đáp nào.
Sáng sớm hôm sau, khi Lê Hương mở mắt ra đã không thấy Mạc Tuân, cô nhanh chóng tắm rửa rồi đi đến Xu Mật, sức khỏe Lệ lão phu nhân vẫn bình thường, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Lê Hương thăm Lệ lão phu nhân xong liền đi nhận tờ kết quả báo cáo thử máu của mình.
Tờ báo cáo đã được đưa ra, cô đoán đúng, chất độc từ hoa Mạn Đà La cực kỳ hung bạo, lần thử độc khi
trước đã làm loãng một phần ba lượng máu quý giá của cô.
Lâm Thủy Dao đã ra đi cách đây 10 năm, trước đó, bà đã dành 9 năm để nuôi dưỡng dòng máu quý giá của Lê Hương, đây là tình yêu tuyệt vời nhất mà bà để lại cho con gái mình.
Y thuật của Lâm Thủy Dao quả thật giỏi không ai sánh bằng, người bình thường nếu bị trúng một giọt thuốc độc hoa sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng Lê Hương lại chịu đựng được, còn lại 2/3 lượng máu quý giá.
Lê Hương biết rằng lần thử độc thứ hai này khá nguy hiểm, bởi vì máu của cô đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi, tương đương với việc bị choáng ngợp bởi chất độc của hoa, hơn nữa lời cảnh báo của Mạc Tử Tiễn vẫn còn sờ sờ bên tai cô.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh nhận tờ báo cáo, sau đó tìm một khách sạn, thuê phòng tiến hành thử độc.
Lần trước thử độc thì Mạc Tử Tiễn đột nhiên xông vào, còn dẫn đến cuộc cãi vã giữa cô và Mạc Tuân, lần này cô không muốn bát cứ ai quáy rày nữa.
Lê Hương rời đi, một bản sao của báo cáo xét nghiệm máu được chuyển cho Mạc Tử Tiễn.
Thủ Lê tiểu Ngũ đưa qua một bản: “Thiếu gia, đồ anh muốn đây ạ.”
Mạc Tử Tiễn nhìn tờ báo cáo, hai mắt hơi ngưng đọng, lần trước anh đã đoán được máu của Lê Hương có gì đó không ổn, nếu không thì một giọt thuốc độc của hoa nhất định sẽ giết chết cô, hóa ra máu của cô lại quý giá như vậy.
“Cô ấy đi đâu rồi?”
Tiểu Ngũ đưa vị trí trong điện thoại cho Mạc Tử Tiễn: “Lê tiểu thư vừa tới khách sạn này đặt phòng.”
Cô chắc chắn lại đi thử độc!
Mạc Tử Tiễn chìa khóa xe đứng dậy, trực tiếp lái xe ra ngoài.
Truyện convert hay :
Trấn Quốc Chiến Thần Diệp Quân Lâm