Chương 440:
Sau khi ly hôn, cô lại kết hôn, sau này cô sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn anh, anh không muốn người đàn ông đó có ác cảm với cô vì chuyện này, cô vẫn còn vẹn toàn, hi vọng rằng người đàn ông đó trong tương lai có thể xem cô như bảo bối mà đối xử trân trọng và quan tâm cô, anh không muốn để lại bắt kỳ dấu vét nào của bản thân trên người cô.
Vì thế, giữ cho cô thôi.
Mạc Tuân cúi đầu, vùi gương mặt tuần tú vào mái tóc dài của cô, tham lam ngửi lấy hương thơm trên người cô: “Hôm nay cô nhiệt tình như vậy là do sợ mình sẽ gặp bắt lợi khi ly hôn, dẫu sao chúng ta còn không phải vợ chồng chân chính, quá lắm chỉ là một cuộc hợp tác, cô sợ tôi không cho cô tiền?”
Nét ửng đỏ nơi gò má Lê Hương lập tức tái đi, trở nên trắng bệch, cả người cũng nhanh chóng cứng đờ.
Anh nói gì cơ?
Lê Hương muốn bịt tai lại để không nghe anh nói những lời tàn nhẫn này, nhưng anh lại cưỡng chế đè cô lại, giọng nói khàn khàn lạnh lẽo dán vào tai cô nói: “Yên tâm đi, dù cô không giúp tôi kiếm được đồng nào, cũng chẳng cố gắng gì cả, nhưng trước giờ tôi luôn rộng lượng với phụ nữ, sẽ dựa theo tài sản chung của vợ chồng chia tiền cho cô, cuộc hôn nhân này nói trắng ra chính là một cuộc trao đổi, cô cũng leo lên giường tôi vài lần, tôi liền cho cô bấy nhiêu tiền, mặc dù chúng ta không làm đến bước cuối, nhưng thứ nên làm cũng đã làm, tôi cũng không chơi cô free đâu.”
Nói xong Mạc Tuân xuống giường, đặt trên tủ giường một văn kiện: “Thỏa thuận ly hôn đã viết xong, cô xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ký vào.”
“Nhân tiện, trước khi ly hôn, tôi hy vọng cô có thể giữ bí mật cho bà của tôi, bà tôi đối xử với cô thật lòng, cô đừng nên lợi dụng bà ấy, Lê Hương, nếu để tôi phát hiện cô có tâm tư đùa bỡn bà tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho côi”
Mạc Tuân mở cửa phòng ngủ, trực tiếp đi ra ngoài.
Lê Hương ngắn người trên giường, đêm nay mọi nhiệt tình
Năm chữ “giấy thỏa thuận ly hôn” đột ngột đập vào mắt cô, cuối cùng cô cũng chấp nhận hiện thực, anh không nói đùa, anh thật sự muốn ly hôn với cô.
Lê Hương cảm thấy toàn bộ hốc mắt mình bị năm chữ này đốt cháy, rất đau, cô vội ngắng mặt lên, không muốn giọt lệ nóng rực trong mắt chảy xuống, nhưng nước mắt vẫn như những viên hạt châu, lã chã rơi xuống, chớp mắt đã thám đẫm mặt cô.
Mạc Tuân vào phòng làm việc, anh đưa tay hất toàn bộ tài liệu trên bàn xuống đất.
Cỏi cà vạt xuống, dùng sức thả xuống thảm, anh ngồi xuống ghế sô pha, lười biếng dựa tắm lưng cứng đờ lên, một luồng khí u ám dày đặc tỏa ra.
Nhắm mắt rồi lại mở ra, trong hốc mắt tất cả đều là tia máu.
Bây giò cô đang làm gì?
Có khóc hay không?
Anh thực sự là một tên khốn, hết sức khốn nạn!
Quên anh đi!
Mạc Tuân cảm thấy tinh thần hiện tại rất không tốt, lại phát ra dấu hiệu bệnh, lồng ngực tinh xảo phập phòng, tiếng thở dốc đáng sợ như loài dã thú.
Bây giờ anh muốn lao ngay về phòng ngủ, quay lại với cô, cơ thể anh có chút khó chịu, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ cô mang chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ rượu, anh muốn về mạnh mẽ đè lên cô, bóp nát cô, như vậy anh sẽ không khó chịu như vậy.
Mạc Tuân toát mồ hôi lạnh, bởi vì cái ý nghĩ đáng sợ này của chính mình, dường như mỗi lần lâm bệnh, anh đều muốn quay lại hành hạ cô.
Mạc Tuân cảm thấy không còn tự chủ được nữa, liền đứng dậy mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc ngủ.
Mở nắp chai, anh dốc ba viên thuốc ngủ vào miệng, nuốt xuống.