Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 463


trước sau

Chương 463:

 

Lê Nghiên Nghiên chạy tới bệnh viện, cô ta đội mũ lưỡi trai vag kính râm, rất sợ bọn Lê Hương nhận ra, hỏi quầy lễ tân, cô ta tìm được phòng bệnh của Lê lão gia.

 

Đứng ở cửa phòng bệnh, cô ta nghe được bên trong truyền đến tiếng reo kinh ngạc vui mừng Lê Chấn Quốc và Lê Hương: “Ông nội, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, con và bồ rất nhớ ông”

 

Rất nhanh bên trong lại truyền đến tiếng nói già nua, như là của ông cụ: “Nước… nước…”

 

Lê Nghiên Nghiên xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, chỉ thấy một bóng người cao tuổi nằm trên giường, còn có một đôi bàn tay già nua thò ra, bị Lê Chấn Quốc và Lê Hương nắm thật chặt.

 

Lê Nghiên Nghiên trong lòng lạnh ngắt, cô ta không biết khâu nào sai, cô ta chỉ biết là ông cụ thật sự đã tỉnh lại.

 

Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng quay trở về Lê gia, nói chuyện này cho Lý Ngọc Lan.

 

Sắc mặt Lý Ngọc Lan trắng bệch, hoảng hồn: “Nghiên Nghiên, bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây, toi rồi toi rồi, đây chính là tội cố ý giết người, chúng ta sẽ vào tù mât.

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên lập tức âm trầm: “Mẹ, mẹ cuống cái gì, chuyện phạm pháp chúng ta cũng đã làm, hiện tại chỉ có thể làm tiếp hoặc không làm, con thấy bây giờ ý thức ông nội vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nói chuyện cũng còn ngắt quãng, chúng ta còn cơ hội, tối nay mẹ lẻn vào phòng bệnh, tiêm cho ông ta một mũi, thuốc này không màu không vị, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.”

 

Lý Ngọc Lan khiếp sợ nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, con muốn mẹ đi?”

 

Lê Nghiên Nghiên cầm Lý Ngọc Lan tay: “Mẹ, chuyện này chỉ có thể để mẹ đi, lẽ nào mẹ không muốn sao, chỉ cần mẹ đi, ông nội chết, chân tướng mười một năm trước sẽ không ai biết, mẹ chính là Lê phu nhân, đến lúc đó con trở thành Mạc phu nhân, cuộc sống tốt đẹp của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”

 

Lý Ngọc Lan suy nghĩ một chút, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ ác độc, bà

ta gật đầu: “Được, mẹ đi, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”

 

Màn đêm phủ xuống, toàn bộ bệnh viện đều trở nên yên tĩnh hơn, Lý Ngọc Lan tới, bà ta cải trang thành y tá, đeo khẩu trang, đẩy ra cửa phòng bệnh ông cụ, trong tay bà ta cầm ống tiêm Lê Nghiên Nghiên đưa.

 

Lý Ngọc Lan đi tới trước giường bệnh, Lê lão gia đang nằm trên giường bệnh.

 

Trong ánh mắt Lý Ngọc Lan lộ ra oán độc, lão già chưa chết này, đã vậy mạng còn quá lớn, hạ độc rồi vẫn không giết được ông ta.

 

Bà ta nhanh chóng lấy ra ống tiêm, đâm ống tiêm vào trong tay lão gia.

 

Thế nhưng rất nhanh bà ta liền phát hiện điểm không thích hợp, bởi vì cánh tay ông cụ lạnh như băng lại cứng ngắc, giống như… đã chết rồi!

 

Chuyện gì xảy ra?

 

Lý Ngọc Lan đưa ngón tay đưa tới dưới mũi ông cụ, nơi đó đã đã không còn hơi thở.

 

Ông cụ đã sớm chết!

 

Không xong, bà ta trúng kế rồi!

 

Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, ánh đèn trắng chói mắt bạch tỏa qua, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xông lên trước, trực tiếp chế trụ Lý Ngọc Lan lại, ống tiêm kia cũng đặt ở trong túi kín gió.

 

“Lý Ngọc Lan, chúng tôi ta nghi ngờ bà có liên quan đến một vụ án cố ý giết người. Bây giờ chứng cớ xác thật, chúng tôi sẽ đưa bà về thẩm tral”

 

Lý Ngọc Lan trợn to hai mắt, khuôn mặt hoảng sợ cùng bắt an, bà ta nhanh chóng giãy dụa: “Các người buông ra, tôi không có, tôi không phải, các người hiểu lầm rồi.”

 

Lúc này có hai người đi đến, là Lê Hương cùng Lê Chấn Quốc.

 

Trong nháy mắt thấy Lê Hương, Lý Ngọc Lan đã hiểu, ông cụ đã sớm chết, đây chẳng qua là Lê Hương và Lê Chấn Quốc bắt tay diễn một tuồng kịch, mà bà ta lại sập bẫy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện