CHương 480:
Từ sau khi ly hôn, anh liền biến mắt trong tầm mắt cô, biến mắt sạch sẽ.
Lê Hương tìm một cái ghế dài ngồi xuống, hai tay nhỏ bé chống lên ghé, hai chân chéo lại cách mặt đất, đôi chân lắc lư qua lại trên không trung, cô lại xuất thần.
Mạc Tuân đứng cách cô không xa nhìn cô, thật ra anh biết sớm hơn cô, cô không nhìn thấy nên cứ một mực đi đến hướng về U Lan Uyền.
Hiện tại cô bé có chút buồn bã, buổi sáng tâm trạng còn rất tốt đột nhiên lại âm u, cô chậm rãi đung đưa chân, ngắn người nhìn chằm chằm một chỗ.
Vết thương trong lòng Mạc Tuân dường như lại bị chạm đến, xé rách, đau đến mức anh phải thoở doốc từng ngụm từng ngụm, bàn tay to xuôi ở bên người siết chặt rồi buông lỏng ra, sau đó lại siết chặt, cứ khốn đốn giãy dụa mãi trong lòng.
Anh không có cách nào tiền lên, bởi vì anh đã nói, sẽ để cô đi.
Lê Hương không đi nơi khác, cô ngồi trên chiếc ghế dài ấy suốt một buỏi chiều, rất nhanh thì đã đến đêm, rất nhiều bạn nhỏ cười nói chạy tới, ở đó thả pháo hoa.
Đùng đùng.
Lê Hương tuy không nhìn thấy, nhưng cô nghe được tiếng pháo hoa nỗ vang.
Tâm trạng đang ủ dột cũng bị lây nhiễm, cô đứng lên, đến cạnh đám bạn nhỏ kia.
Lúc này cô cảm giác một bàn tay duỗi tới, còn đưa tới đồ giống hệt vậy, cô vươn ngón tay trắng nõn của mình nhận lấy, là một ít gốc pháo hoa.
Đôi mắt trống rỗng của cô trong nháy mắt có lại tiêu cự, thế giới tối đen lúc nãy nhanh chóng khôi phục ánh sáng.
Lê Hương cúi đầu nhìn, gốc pháo hoa trong tay tí tách nở rộ, tỏa ra lửa đỏ như là mưa sao băng sáng chói, thắp sáng cả thế giới của cô.
Nhưng cô không có tâm tình xem pháo hoa, mà là đứng ở tại chỗ nhìn xa xa khắp nơi, vừa rồi, cô cảm giác… Mạc Tuân tới, anh đang ở bên cạnh cô! Gốc pháo hoa này cũng là anh cho.
Nhưng nhìn một vòng, cô cũng không thấy được bóng hình cao lớn của anh.
Lúc này
Cô vẫn còn đang chờ mong cái gì? Lê Hương cảm giác bản thân thật nực cười.
Đêm nay Lê Hương không về Túy Ngọc Hoan, mà cô tìm một khách sạn thuê phòng, đi một ngày đường, cô đổ đầy hoa hồng vào bồn tắm Vé máy bay là chiều mai, tối nay là đêm cuối cùng cô ở Hải Thành.
Lê Hương ngâm nước tắm, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Song Song: “Giờ cô có thể đưa chậu hoa Mạn Đà La cho tôi không, tôi ở khách sạn Thiên Châu số một.”
Song song biết cô phải rời khỏi nơi này liền ôm cô khóc thật lâu, còn tuyên bố muốn đến Đế Đô tìm cô chơi, cô vừa gửi tin nhắn cô ấy đã hồi âm: “Không có gì, Lê Hương, chờ tôi nhé.”
Lê Hương sấy khô tóc, rất nhanh tiếng chuông cửa vang lên, có người tới.
Tốc độ của Song Song thật nhanh.
Lê Hương đi tới mở cửa phòng: “Song Song, sao cô lại nhanh như… thế… Mạc Tử Tiễn, sao anh lại tới đây?” Ngoài cửa không phải Song Song, mà là Mạc Tử Tiễn.
Trong tay Mạc Tử Tiễn mang theo một cái túi, đôi mắt đen trong vắt rơi vào khuôn mặt nhỏ mềm của cô.
Lê Hương lúc này mới ý thức được bản thân vừa tắm xong không đeo mạng che mặt, khuôn mặt lớn chừng bàn tay của cô bị hơi nước nóng làm ửng hồng, ngũ quan tuyệt lệ và đôi mắt trong veo, môi anh đào đỏ mọng nho nhỏ ướt át, trên người còn quấn áo choàng tắm màu trắng của khách sạn, tỏa ra mùi hương thiếu nữ, làm rung động lòng người, câu hồn thần sắc.
Mạc Tử Tiễn là lần thứ hai nhìn dáng vẻ thật của cô, anh đưa tay, ngón tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.