Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 52


trước sau

Chương 52:

 

Lê Hương vội vàng đáp: “Tôi không nghe thấy.”

 

“Vậy wechat thì sao, hay cô định nói là không nhìn thấy?”

 

Lê Hương im lặng, Hoắc Tây Trạch đứng ngoài cửa: “Ôi trời, Nhị ca, thì ra anh cũng có wechat, thế mà trước đây bọn em bảo anh dùng wechat thì anh lại coi như không nghe thấy, đưa em xem có phải wechat của anh chỉ có một mình chị dâu không? Nhị ca, anh thật là trọng sắc khinh bạn quá rồi.”

 

Mạc Tuân nhìn Hoắc Tây Trạch với ánh mắt đầy sắc bén: “Lượn!”

 

Bác Phúc cảm thấy bầu không khí không ổn lắm liền vội vàng đi ra và đóng của lại.

 

Trong phòng bệnh, Lê Hương vẫn đang trầm tư trong lời nói của Hoắc Tây Trạch, wechat của anh thật sự chỉ có mình cô sao?

 

Lúc này ngón tay Mạc Tuân đưa tới, trực tiếp lấy điện thoại trong túi cô ra.

 

“Sao anh lại lấy điện thoại của tôi, mau trả lại cho tôi.”

 

Lê Hương kiễng chân giật lại điện thoại của mình.

 

Mạc Tuân mở wechat của cô ra xem, quả nhiên những tin nhắn wechat của anh gửi cho cô, cô đều đã đọc nhưng không trả lời.

 

“Mau cho tôi một lời giải thích.” Mạc Tuân nói.

 

Lê Hương muốn giật lại điện thoại của mình: “Anh muốn giải thích thế nào, không có lý do, chính là như những gì anh thấy, tôi xem rồi nhưng không trả lời anh.”

 

Lông mày tuấn tú của Mạc Tuân phủ một tầng sương mù, anh vội vàng về trong đêm chỉ để nghe những lời này?

 

Lúc này thân hình mảnh mai của cô đã gần như kè sát anh, mùi cơ thể ngọt ngào của cô xộc vào mũi anh đầy lưu luyến.

 

Mùi vị nhớ nhung nhanh chóng khiến anh cử động yết hầu, chỉ hận không thể nhắc bổng cô lên rồi đè cô xuống giường.

 

“Lê Hương, cô lại cọ vào người tôi sao?” Anh cố nén một giọng nói khàn khàn và kéo dài từ cổ họng.

 

Đồng tử Lê Hương co rụt lại, lập tức cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần thiêu đốt của anh, cô nhanh chóng lui về phía sau, cố gắng tránh xa anh.

 

Nhưng Mạc Tuân đã giữ vai cô và đẩy cô vào tường, không cho cô trốn thoát: “Một bức ảnh mà khiến tôi trở thành như vậy, tôi vội vàng trở về mà cô lại lạnh nhạt với tôi? Rõ ràng là cô

đã làm chuyện nguy hiểm sai trái vậy mà còn dám làm vẻ mặt đó cho tôi xem? Tôi nghĩ đúng là cô đang cần phải được chỉnh đốn lại.”

 

Lê Hương sợ hãi trốn trong góc tường khi anh hét lên như thế, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt đen ngắn nước.

 

Mạc Tuân hít vào một hơi, chống đỡ con thịnh nộ trong lồng ngực: “ Đừng có lấy ánh mắt cô biết cô làm sai, rồi tôi hung dữ với cô là tôi không đúng để nhìn tôi, tôi sẽ không thương hại cô đâu.”

 

Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Lê Hương bấu vào vách tường: “Xin lỗi Mạc tiên sinh, tôi thừa nhận tôi cố ý không nghe điện thoại của anh, tôi cũng thừa nhận tôi cố ý không trả lời tin nhắn của anh, xin anh sau này đừng… đừng đối tốt với tôi như vậy nữa, tôi sợ tôi không trả được, tôi không muốn mắc nợ anh.”

 

Mạc Tuân cong môi: “Cô phân rạch ròi với tôi như vậy sao?”

 

Lê Hương gật đầu: “Tôi là tôi, anh là anh, sau này anh đi trên con đường đầy nắng của anh còn tôi đi trên cây cầu mộc đơn côi của tôi.”

 

Mạc Tuân chưa từng có cảm giác như vậy, sự kiêu ngạo, tính kỷ luật của anh đã bị phá vỡ trước mặt cô.

 

Một bức ảnh bị hạn chế bởi tay cô đã khiến anh không kể ngày đêm vội vàng trở về, sự thờ ơ và xa lánh đột ngột của cô khiến anh cảm thấy bực bội, cáu kỉnh và gần như mắt kiểm soát.

 

Từ khi nào mà tâm tư của anh lại bị ảnh hưởng bởi cô?

 

Mạc Tuân phát ra tiếng cười bị bóp nghẹt từ cổ họng, châm chọc cô: “ Đồ rùa nhỏ.”

 

Lê Hương nắm chặt vách tường, đúng vậy, cô là một con rùa nhỏ, cô không dám đem trái tim của mình cho anh.

 

Mạc Tuân xoay người, nhướn mày kiếm: “Được rồi, nếu cô đã phân rạch ròi như vậy, vậy hôm nay tôi cứu cô, chẳng phải cô nên bày tỏ thành ý cảm ơn của mình sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện