Chương 540:
Trước đây cô ta chính là tiêu điểm chú ý, nhưng là bây giờ tất cả mọi người đều muốn đến Đại học A xem con ả Lê Hương kia, cô ta cảm thấy có chút mắt mát, dù mọi người đều là hóng kịch vui, nhưng cô ta không vui.
Huống hồ, con Lê Hương kia có cái gì để xem, hoàn toàn không đáng đề cô ta lãng phí thời gian.
Lệ Yên Nhiên nhìn thời gian một chút, nhanh chóng lộ ra ý cười ngọt ngào, cô ta đứng dậy rời đi: “Thật ngại quá, tớ không có thời gian, các cậu đi xem đi nhé! Anh Hàn Đình nói đến đón tớ tan học, hiện tại đã đến giờ rồi, tớ đi tìm anh Hàn Đình đã.”
“Yên Nhiên, cậu thực sự hạnh phúc quá, bây giờ cậu là cô bạn gái nhỏ hoàn toàn là lâm vào bẻ tình rồi.”
Mọi người hâm mộ nói.
Lệ Yên Nhiên lúc này mới hài lòng một chút, đây mới là cuộc sống của cô ta, từ nhỏ đã ở lớn lên trong đủ loại hâm mộ và khen tặng, cô ta giơ giơ tay chào tạm biệt rồi đi khỏi.
Đại học A, lớp Trung y 2.
Tiếng chuông tan học reo lên, đám bạn học kia không nhẫn nại được nữa, nhanh chóng chạy đến cạnh Lê Hương, bao vây cô lại, “Bạn học Hạ à, đây là chocolate mẹ tớ từ Đức mang về, tặng cho cậu đấy, chúng ta kết bạn nhé!.”
“Bạn học Hạ ơi, nhà cậu ở đâu, tớ lái xe đưa cậu về nhà nha.”
“Bạn học Hạ, đây là giấy tớ viết cho cậu, cậu nhất định phải xem đấy.”
Lê Hương bị bọn họ vây quanh nhiệt tình như vậy, chỉ có thể không thất lễ cười cười: “Cảm ơn mọi người yêu thích, chúng ta là bạn học cùng lớp, vốn là bạn bè mà, đồ các cậu tặng tớ không thể nhận, tớ về nhà trước, ngày mai gặp.”
Thấy Được Cô Lê Hương đeo cặp rời phòng học.
Mọi người nhét quà vào hộc bàn cô, nhét đến tràn đầy, sau đó đuổi theo, đi theo phía sau Lê Hương.
Đây quả thực là hiện tượng của Đại học A lớn, một phong cảnh xinh đẹp nhất, mọi người vây quanh cô, vây cô ở chính giữa, đoàn người đông như kiến.
Phạm Điềm cười nói: ‘Lê Hương, cậu không bị dọa sợ
Lê Hương cong môi tỏ ý đã hiểu.
Lúc này rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh, đăng ảnh Lê Hương lên diễn đàn Đại học A, tiêu đề chính là “hoan nghênh nhiệt liệt tân hoa khôi của Đại học AI”
Lúc này, một chiếc Rolls-Royce Plantom chậm rãi dừng ở cổng Đại học T, Mạc Tuân tới, anh tới đón Lệ Yên Nhiên tan học.
Anh cũng không xuống xe, mà kéo cửa sổ chậm rãi tuột xuống, để không khí trong lành phả vào, an tĩnh đợi.
Lúc này phía trước truyền đến tiếng rồi loạn, là cổng chính Đại học A sát vách xuất hiện một đám người đông như kiến, là giờ cao điểm học sinh tan học.
Đôi mắt thâm thúy nhìn lướt qua nơi đó, sau lại nhàn nhạt dời đi, nhưng hai giây sau, anh lại kéo ánh mắt quay về.
Mạc Tuân ở trong biển người liếc mắt liền thấy được bị Lê Hương vây ở chính giữa.
Thân ảnh nhỏ xinh mềm mại của cô gái lập tức liền xông vào đáy mắt anh, cô mặc đồng phục học sinh, cùng đám nữ sinh xung quanh không khác gì, nhưng lại cứ khác biệt như vậy.
Cùng một bộ đồng phục nhưng lên người cô lại rất đẹp, cơ thể thiếu nữ phát dục mỏng manh như cành liễu, đường cong được phát họa rõ nét, làn da trắng như tuyết của cô, loại trắng mịn tựa kem khiến người ta sinh ra cảm giác cắm ky muốn phá hủy, cô đeo treo một cái balo đen nho nhỏ mà tỉnh xảo sau lưng, tuyệt lệ lại lịch sự tao nhã, không dính chút bụi trần.
Con ngươi Mạc Tuân hung hăng co rụt lại, anh không biết trong lòng như có vật gì bị đâm đau đớn, anh chỉ là nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ xinh mềm mại kia, lập tức viền mắt nóng lên.