Chương 574:
Anh cũng không biết não mình bị úng hay gì, biết rõ động cơ cô bất lương muốn câu dẫn anh, anh vẫn ngoan ngoãn mắc câu.
“Hay là nói, đàn bà muốn leo lên giường anh dù rất nhiều, nhưng anh… lại chỉ có cảm giác với tôi?” Đôi mắt Lê Hương lóe sáng nhìn anh.
Mạc Tuân đột nhiên thả cổ tay mảnh khảnh của cô ra: “Đừng tự mình đa tình, trong chăn có người phụ nữ thơm tho, gã đàn ông nào lại không có phản ứng, mau leo xuống giường tôi, sau đó cút ra ngoài!”
Hy vọng nơi đáy mắt Lê Hương lập tức bị dập tắt, lúc ở Hải Thành, lần đầu tiên họ gặp nhau anh liền thích cô, nhưng bây giờ anh đối với cô chỉ là tràn đầy chán ghét.
“Tôi sẽ không cút(”)! Tôi đi ngay giờ đây!”
(*) Cút còn nghĩa khác là lăn.
Lê Hương dùng cả tay chân leo xuống giường, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Cô đi rồi.
Mạc Tuân nằm xuống, ép buộc chính mình ngủ, thế nhưng trên gối, trên chăn, tất cả đều là mùi thơm cơ thể trong veo của thiếu nữ trên người cô.
Mạc Tuân giơ tay lên, che khóe mắt đỏ thắm của mình, sau đó anh đứng dậy, xối nước lạnh dập lửa.
Sáng sớm hôm sau.
Mạc Tuân dậy trễ hơn mọi khi, tối qua anh lăn qua lăn lại rất lâu, rời giường vọt vào phòng tắm rất nhiều lần để đè xuống xao động trong mình, hôm nay sắc mặt anh không tốt lắm, nhìn Á¿ A rât âm u.
Anh đến phòng cách vách xem bà nội, nhưng đẩy cửa phòng ra, trên giường trống không, bà nội không thấy đâu.
Con ngươi Mạc Tuân co rụt, môi mỏng mím thành đường thẳng trắng bệch, bà nội đi đâu rồi?
Ba tháng này bà nội đều giam mình trong phòng, không muốn ra ngoài.
“Mẹ Ngộ, bà nội đâu rồi?”
Mạc Tuân nhanh chóng nhấc chân dài đi xuống lầu, rất nhanh bước chân anh đột nhiên dừng lại trong phòng khách, vì anh thấy bà nội rồi.
Bây giờ lão phu nhân đang ở phòng bếp, vì bệnh lâu nên bà ngồi xe lăn, trên đùi đắp một chiếc chăn mềm mại, ánh nắng rực rỡ ấm áp bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp hắt vào, lão phu nhân đang ở đó thích ý phơi nắng.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Mạc Tuân trong nháy mắt buông xuống, lúc nãy anh còn tưởng bà nội xảy ra chuyện gì.
Anh lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sao bà nội lại nguyện ý ra ngoài phơi nắng rồi, đây chính là lần đầu tiên bà nội ra khỏi cửa phòng.
Lúc này chợt nghe bên trong lão phu nhân cười híp mắt nói: “Lê Hương, có phải cháu còn đang giận bà hay không?”
Rất nhanh bên tai truyền đến giọng nói thanh lệ mềm mại: “Hứ bà nội, cháu không để ý tới bà nữa!”
Cổ họng Mạc Tuân lăn một vòng, anh đã hiểu, đây là giọng của… Lê Hương.
Tối qua cô bò lên giường anh, quấy nhiễu làm anh mộng xuân cả đêm, anh còn tưởng rằng cô đi rồi, không ngờ cô vẫn ở đây.
Mạc Tuân đi tới, rất nhanh thấy được bóng người nhỏ xinh kia, hôm nay cô gái mang chiếc áo lông màu xanh lá cổ bèo, rất rộng, vạt áo rơi trên đầu gối cô, phía dưới mang quần legging, lộ ra mắt cá chân tinh xảo mảnh khảnh, lộ ra vẻ thiếu nữ tràn ngập hơi thở trẻ trung năng động.