Chương 586:
Triệu Vĩ rất có tự tin, mấy năm nay anh ta đã quen với vị trí quán quân, thực lực Đại học A anh ta rất rõ, có cố mấy cũng bại dưới tay bọn họ thôi.
“Yên Nhiên cậu yên tâm, đợi lát nữa trên sân đấu tớ nhất định sẽ toàn lực ứng phó đánh bại Đại học A, quán quân vĩnh viễn thuộc về Đại học T chúng ta.”
“Vậy là tốt rồi, đội trưởng Triệu cố lên nhé.”
Cuộc đấu bóng rỗ chính thức bắt đầu, Đại học T và Đại học A một đường giết sạch đối thủ, y như mấy năm trước, hỏa lực rất mạnh.
Trên khán đài, sắc mặt phó giáo sư Chu rất xấu, tuy nói đấu bóng rổ quan trọng nhất là trận bóng rổ, đội cỗ động cũng không có giải gì, thế nhưng Đại học A áp đảo, vượt mặt màn nhảy mở đầu của Đại học T, quả thực làm cho mặt ông ta đen như đít nồi, càng không thể nghênh ngang đối diện với tên thầy Ngô kia.
Thầy Ngô là người vui vẻ nhất, ông ưỡn thẳng ngực: “Ôi chao lão Chu, năm nay thực sự là tạ ơn trời! Ông đừng xụ mặt thế, sinh viên Đại học A chúng tôi nào biết nhảy nhót gì đâu, đâu như vũ đạo của Đại học T các ông, cong eo hất mông, ở hộp đêm tôi từng thấy rồi, sinh viên trường ông đúng là còn nhảy đẹp hơn cả vũ nữ trong hộp đêm ấy!”
Miệng thầy Ngô rất độc, mặt phó giáo sư Chu càng thêm đen, thực ra bài “Honey” ngây thơ trẻ trung mà đội Lê Hương nhảy kia không chỉ là kiểu nam sinh thích, mà giáo viên các trường càng thích hơn, vì điệu nhảy đó vừa ngoan lại vừa năng động.
Khi Đại học A chưa ra sân, ai nấy đều cảm tháy bài “Baby” của Đại học T kinh thiên động địa, không cảm thấy có gì không đúng, nhưng khi Đại học A đại xuất trận, tất cả mọi người cảm thấy vũ đạo của Đại học T quá mức đẹp đẻ nóng bỏng, quả thực rất giống với vũ đạo trong hộp đêm.
Phó giáo sư Chu biết mình thua một ván, ông ta thật sự bất ngờ, không ngờ đến Lê Hương mà ông chặn ngoài cửa vậy mà có thể đánh bại hoa khôi Lệ Yên Nhiên Đại học T bọn họ.
Phó giáo sư Chu hừ một tiếng: “Lão Ngô, chúng ta vẫn nên so thắng thua ở trận đấu thì hơn.”
Đây là lần đầu tiên thầy Ngô chứng kiến phó giáo sư Chu vênh váo ăn quả đắng, trong
Đám hiệu trưởng “nịnh nọt” các trường khác đột nhiên bị thầy Ngô điểm tên, bọn họ tức đến run người, không phải chỉ là một đội cổ động một trận thành danh thôi sao, thực sự là tiểu nhân đắc chí liền ngông cuồng!
Đôi mắt sâu hẹp của Mạc Tuân rơi vào trên người Lê Hương đang đứng ở lối ra, bên người cô có rất nhiều nam sinh vây quanh, đa số đều là xin phương thức liên lạc của cô.
Cô một mục từ chối, từ chối một lớp lại một lớp người, cứ như vậy mãi không dút.
Cô và mấy sinh viên Đại học A đứng chung một chỗ, đều hô hào cổ vũ cho đội bóng rổ Đại học A, lúc nghỉ ngơi, đội viên xuống sân, Lê Hương cầm chai nước khoáng đưa cho một nam sinh cao lớn đẹp trai.
Cậu trai kia chính là đội trưởng đội bóng rỗ Vương Thông, Vương Thông mở nắp bình uống nửa chai nước, cười xán lạn với Lê Hương, lộ ra hàm răng trắng như tỏa nắng.
Lê Hương đứng ở cạnh anh ta, thì thầm gì đó, tuần nam mỹ nữ nhìn vô cùng đẹp đôi.
Án đường anh tuần của Mạc Tuân nhanh chóng nhíu một cái, môi mỏng đều mím thành đường thẳng lạnh lùng.
“Anh Hàn Đình.” Lúc này Lệ Yên Nhiên đi tới.
Mạc Tuân không nhìn Lệ Yên Nhiên, ánh mắt anh vẫn là nhìn chằm chằm chỗ Lê Hương.
Lệ Yên Nhiên cảm giác mình bị ăn quả bơ ở khắp nơi, cô ta ra sức nhảy để lấy lòng Mạc Tuân, lại bị Lê Hương đoạt danh tiếng, hiện tại anh cũng chưa từng liếc mắt đến cô ta, chỉ đăm đăm nhìn Lê Hương, bình giám trong lòng cô ta đã bật nắp đỗ xòa.
Nhưng Lệ Yên Nhiên đã nhạy cảm đã nhận ra Mạc Tuân không vui, cô ngước mắt liền thấy Vương Thông đứng chung một chỗ với Lê Hương.