Chương 610:
Cô lần đầu tiên nhận thức được sâu sắc, người đàn ông lúc này đứng trước mặt cô chỉ là Mạc Tuân, đã không phải là Mạc tiên sinh của cô nữa rồi.
Thì ra, trở thành người bị mắc kẹt lại giữa ký ức xưa, cảm giác thực sự rất khó chịu.
Anh đã đi rồi, chỉ có cô mang theo đoạn hồi ức ấm áp mà lưu luyến nơi Hải Thành kia, đứng sững ở đó, trên lưng cô trĩu nặng hai phần ký ức, không nguyện ý đi, cũng không cách nào vứt bỏ.
Thế nhưng ngày hôm nay, anh phá vỡ hết thảy ảo tưởng và hy vọng xa vời của cô.
Lê Hương nhắm mắt lại, trong mắt có thứ gì nóng cháy lăn xuống, cô ôm thật chặt chính mình, Mạc tiên sinh, em thật sự rất nhớ anh.
Mạc Tuân tối qua một đêm không ngủ, đến rạng sáng mới ngủ được, nên sáng hôm sau dậy trễ, đến khi anh xuống lầu, lão phu nhân đã ngồi trong phòng ăn ăn sáng.
“A Đình, dậy rồi à? Bà phát hiện gần đây cháu bắt đầu dậy muộn rồi đấy.” Lão phu nhân vui vẻ cười nói.
Mạc Tuân ngồi trên ghế ăn, không nhìn bà nội cười cọt, anh quay đầu nhìn về phía phòng bếp, rất nhanh đã ở trong phòng bếp thấy được dáng người nhỏ xinh kia.
Hôm nay Lê Hương mặc áo len màu đỏ, phía dưới mang quần legging đen, Mạc Tuân lần đầu tiên thấy cô mặc màu đỏ, màu đỏ thẫm sắn càng thêm tôn nước da trắng ngần của cô, ngay cả ngũ quan tuyệt lệ cũng càng thêm yêu kiều, như đóa tường vi bung nở đón gió, khiến anh không dời mắt nỗi.
Lão phu nhân thấy Mạc Tuân nhìn chằm chằm Lê Hương, lòng bà tỏ như gương sáng, ho khan một tiếng: “Lê Hương, bữa sáng xong chưa, bà đói bụng rồi.”
*Tới đây ạ!” Lê Hương từ trong phòng bếp đi ra, đưa một tô mì đến trước mặt lão phu nhân: “Bà nội, hôm nay ăn mì ạ.”
Cơ thể lão phu nhân bây giờ chỉ có thể ăn chay, nhưng Lê Hương làm thêm súp gà rất ngon, còn có vài lát rau, lão phu nhân dùng đũa trộn mì,
Mạc Tuân ngồi đối diện, đương nhiên ngửi được hương mì, anh đang yên lặng đợi chờ tô của mình.
Thế nhưng mẹ Ngô đi tới, đưa sữa trứng và bánh ngọt tỉnh xảo đến: “Thiếu gia, đây là bữa sáng của cậu ạ.”
Mạc Tuân đang đợi mì: “…
“Thiếu gia, sao vậy, là bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị cậu sao?” Lúc này mẹ Ngô quan tâm hỏi.
Mạc Tuân nhìn tô mì trên tay lão phu nhân, lại nhìn bữa sáng của mình, anh chau lại mày kiếm anh khí, trầm giọng nói: “Không có việc gì, ổn.”
Lão phu nhân ăn một miếng mì, lớn giọng khen tay nghề của Lê Hương: “Đúng rồi Lê Hương, sao sáng nay cháu lại nấu mì cho bà vậy?”
Lê Hương cởi rồi tạp dề trên người xuống, cô nhìn lão phu nhân, mặt mày vui vẻ cười nói: “Bà nội, ăn mì ăn mì đi, cháu hy vọng bà có thể sống lâu trăm tuổi đó.”
“Lê Hương, cái miệng nhỏ này của cháu thực sự là càng ngày càng ngọt.”
Mạc Tuân nhìn Lê Hương đối diện, tối qua hai người trong thư phòng tan rã không vui, hiện tại cô còn không thèm liếc anh một cái.
Anh mím môi mỏng, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt tuấn tú có vẻ vô cùng cứng rắn, những lời này bà nội nói đúng đấy, cái miệng nhỏ nhắn của cô rất ngọt, anh từng hôn qua rồi…
“Bà nội, có một việc cháu muốn nói với bà, cháu đã cho châm kim cho bà ba ngày rồi, sau này không cần phải châm cứu nữa, chỉ cần điều trị thân thể, cháu sẽ lưu thực đơn lại cho mẹ Ngô, từ hôm nay trở đi cháu sẽ không đến đây nữa, bà nội bà phải bảo trọng đấy.” Lê Hương nói.
Lời vừa dứt, Mạc Tuân trực tiếp cứng đờ.
Cô nói cái gì?