Chương 707
Anh quay khuôn mặt tuấn tú lại, môi mỏng nhéch lên nụ cười âm u, anh trực tiếp vươn cánh tay dài lôi cô về, sau đó ung dung nhắc cô lên, ôm cô cô trên bệ rửa mặt.
Đối với tên đàn ông cứ mãi dây dưa này, Lê Hương nhíu hàng mày thanh tú, nắm quả đấm nhỏ liền đập lên người anh: “Anh buông ra! Đừng chạm vào tôi, mau buông tôi ra!”
Mạc Tuân ôm cô ngồi lên, sau đó bá đạo tách đôi chân nhỏ của cô ra, mạnh mẽ chen hông mình vào, giọng khàn khàn âm u, mang theo vài phần uy hiếp nói: “Tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng nhúc nhích, bằng không lát nữa có người đi vào họ cũng không thấy cô đang quyền rũ tôi đâu, mà là một trận xuân cung sống đấy!”
Con ngươi Lê Hương co rụt lại, tốt, cô đã bị anh uy hiếp sợ rồi?
Nhưng tư thế hai người bây giờ quá mập mờ, cô bị ôm ngồi trên đài rửa mặt, hai bắp đùi trắng nõn treo trên vòng hông rắn chắc của anh, cho dù ai nhìn đều sẽ suy nghĩ miên man.
“Vậy anh tránh tôi xa một chút, đừng dựa vào tôi gần như vậy!”
Lê Hương dùng sức đẩy anh, muốn kéo ra khoảng cách với anh.
Mạc Tuân mắt lạnh nhìn cô ở trong lòng mình, khóe mắt hẹp dài khẽ nhéch, tràn ra phong tình tà mị thành thục của đàn ông: “Khoảng cách này mà gọi là gần, cô có hiểu là khoảng cách gần nhất giữa đàn ông và đàn bà là khoảng cách âm. Cô có muốn tôi dạy cho cô biết khoảng cách âm là gì không? “
Lê Hương run mi, khiếp sợ nhìn anh, anh nói “khoảng cách âm” là đang muốn nói lời… sắc tình với cô sao? Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đây, là combo kinh điển của nam thần, ống tay áo sơmi vắn lên nửa đoạn, lộ ra cánh tay bền chắc, chính là một một cái giơ tay nhắc chân đều tản ra hơi thở ưu nhã sang quý vậy mà anh lại nghiêm túc nói lời cợt nhã với cô?
Mạc Tuân nhìn bộ dáng khiếp sợ của cô, khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt đen láy ươn ướt sáng trong nhìn anh, đơn thuần vô tội như một tờ giấy trắng, dường như căn bản chưa từng nghe nói đến “khoảng cách âm” là gì, cô như chú thỏ trắng nhỏ mà anh lại là một con sói xám.
Mạc Tuân nhấp nhẹ môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú có hơi mắt tự nhiên, vừa rồi quá xung động, lời không nên nói đã nói tọet ra.
Trong trí nhớ, anh cho tới bây giờ chưa cùng cô gái nào nói như vậy, anh đều luôn cắm dục lạnh lùng.
Anh đã từng chứng kiến nhiều tên giám đốc mặt bóng loáng dầu mỡ nói lời hạ lưu với mấy cô gái trẻ đẹp trong một số dịp xã giao, lúc đó anh cảm thấy những tên đó đặc biệt thô bỉ, anh không thèm giao thiệp với những người đó.
Không ngờ anh cũng trở thành một người thô bỉ như vậy, biến thành bộ dạng anh không thích, suýt chút nữa anh không nhận ra chính mình.
Hiện tại cô đơn thuần khiếp sợ nhìn anh, làm anh có chút khó chịu, Mạc Tuân vươn tay, nắm được chiếc cằm xinh xắn của cô: “Nhìn cái gì, ở trước mặt tôi giả vờ băng thanh ngọc khiết, tôi cũng không tin cô không hiểu khoảng cách âm giữa đàn ông và phụ nữ là cái gì, sợ rằng sớm đã có người dạy cô biết rồi nhỉ?”
%i làm: Vành tai nhỏ trắng như tuyết của Lê Hương lập tức xấu hỗ đỏ ửng, cô vươn tay nhỏ bé “ba” một tiếng hất tay anh xuống, lên tiếng: “Là có người dạy tôi, anh biết người này là ai không, người này chính là anh!”
Cô nói cái gì? Cô nói người dạy cô biết cái đó là anh? Mí mắt anh tuần của Mạc Tuân giật mình, buông lỏng ra chiếc cằm xinh xắn cằm trực tiếp đổi sang nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bóp miệng cô chu lên: “Lê Hương, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, cô còn dám hát chậu nước bẩn lên người tôi, tôi dạy cô khi nào, tôi ngủ với cô hồi nào?”
Giày rách ý chỉ những người đàn bà hư hỏng, có quan hệ nam nữ bừa bãi.
Anh đương nhiên không nhớ rõ, bởi vì những ký ức ấy đều bị cô lấy đi, cho nên, anh có thể nói những lời chính nghĩa như thế.
Còn có, nói anh đã ngủ với cô chính là hất nước bản lên người anh ư, anh xem cô thành cái gì, nước bản sao? Quả nhiên, anh rất ghét cô?
Nhưng, nếu anh ghét như vậy cô, vậy anh còn dây dưa cô làm cái gì? Lê Hương nhìn khuôn mặt tuần tú lạnh lẽo đó, đáp lại một cách mỉa mai: “Tôi nói càn được chưa, băng thanh ngọc khiết như Mạc tổng như vậy, tôi sao có thể làm bản được anh chứ!”
Mạc Tuân “Băng thanh ngọc khiết” không vui chau lại mày kiếm anh khí: “Nói ngủ với tôi cũng là cô, nói mình nói càn cũng là cô, là cô gái có thể nói bậy bạ như vậy, Lê Hương, cô không cần mặt sao, không biết xấu hỗ à?”
“Tôi không cần mặt, không biết xấu hỗ mắc mớ gì tới anh, đúng rồi Mạc tổng, chẳng lẽ anh… vẫn là một tiểu xử nam!?”
Chương 708
Lê Hương hai mắt sáng ngời, đột nhiên ý thức được một vấn đề, anh không có đoạn ký ức, không nhớ rõ anh từng lăn qua giường với cô, vậy anh chẳng lẽ còn tưởng rằng mình là một cái tiêu xử nam à?
Thân thể đồ sộ Mạc Tuân trực tiếp cứng đờ, anh quả thật không chạm qua phụ nữ, trước khi cô đến, cơ thể của anh có chút khuyết điểm, đối với bất kỳ nữ nhân nào đều không có hứng thú, sau khi gặp cô anh liền khỏe, tối nào cũng mộng xuân, mà trong mộng cũng đều là làm chuyện đó với cô.
Anh quả thật vẫn là một xử nam.
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của anh, Lê Hương như là chộp được bím tóc của anh: “Không phải anh cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn sao, cô ta không cho anh ăn no?”
Mạc Tuân thấy hơi mắt mặt, một tên đàn ông 28 tuổi còn chưa khai trai, cô biết được sẽ nắm thóp anh cười cả năm mắt?
“Tôi và Yên Nhiên trong sạch, muốn để lại thứ tốt nhất cho đêm tân hôn, chúng tôi không giống cô, tùy tiện ngủ với trai, cô bây giờ là vị hôn thê của Mạc Tử Tiễn, vậy Mạc Tử Tiễn biết cô và Từ Thiếu Nam đã ngủ với nhau chưa?”
Lê Hương nhanh chóng lấy được hai điểm tin tức, thứ nhất, anh cùng Lệ Yên Nhiên còn chưa xảy ra quan hệ, thứ hai, anh vậy mà cho là cô và Từ Thiếu Nam đã ngủ với nhau.
“Chuyện tôi cùng Từ Thiếu Nam sao anh biết được?” Lê Hương suy nghĩ một chút mình từ lúc nào làm cho Mạc Tuân hiểu làm, đại khái cũng chỉ có lần ở tiệc rượu tư nhân kia rồi.
Đêm đó cô dùng thuốc mê với Từ Thiếu Nam, giả vờ làm ra mấy biểu hiện như đang ngủ với anh ta để thừa dịp tẫu thoát: “Mạc Tuân, đêm hôm đó anh ở ngoài cửa phòng chúng tôi?”
Cô hai mắt sáng rực nhìn anh, không phải là nghi vấn, mà là câu khẳng định, cô dám khẳng định anh ở ngoài cửa phòng cô.
Anh vậy mà đi tìm cô?
Mạc Tuân không hề muốn đàm luận chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, hiện tại anh bên tai còn quanh quần tiếng kêu yêu kiều của cô, bảo Từ Thiếu Nam làm nhẹ một chút.
Cô rõ ràng chính là cô gái hư không có tự ái, nhưng ở chỗ anh lại giả dạng làm con thỏ trắng cái gì cũng không hiểu, lẽ nào anh nhìn dễ bị lừa lắm sao? Anh nhìn rất giống một tên đại ngốc sao? “Làm sao, cô sợ, sợ tôi nói chuyện này này cho Mạc Tử Tiễn biết à. Nếu Mạc Tử Tiễn biết cô và Từ Thiếu Nam từng ngủ qua, cái giày rách nó lượm được, cũng không biết nó có còn muốn cô không nữa đấy!”
Cái giày rách? Anh vậy mà dùng ba chữ này với cô?
Gương mặt đang tươi cười của Lê Hương bỗng trắng bệch, vốn còn muốn nói chân tướng sự tình nói cho anh biết, nhưng bây giờ cô chẳng buồn nói gì hết: “Mạc tổng, nếu như tôi là cái giày rách, vậy anh còn quấn chặt cái giày rách làm cái gì?”
Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô lằng lơ liền nỗi giận, người ta nói cô gái càng xinh đẹp càng biết gạt người, cô chính là loại người đó, rất biết lừa gạt đàn ông?
“Cô là cô bé năm đó sao? Nếu như mẹ cô biết cô bây giờ biến thành cái dạng này, bà ấy có đau lòng không chứ?”
Lê Hương cuối cùng cũng biết anh vì sao chặn cô lại, bởi vì, cô là cô bé năm đó?
Cô đã từng là nàng dâu nhỏ của anh?
Trước đây lúc ở Hải Thành, anh từng kể với cô về cô bé kia, nhiều năm như vậy anh vẫn nhớ mãi không quên cô bé kia, vì là đó là cô bé mà mẹ anh thích, cũng hứa gả cho anh, nên anh đã nhung nhớ rất nhiều năm như thê.
Lúc đó cô còn vì cô bé kia ăn dấm chua mấy lần, cô cũng không ngờ đến nàng dâu nhỏ năm đó lại là mình.
Lê Hương chậm rãi vươn cánh tay nhỏ bé, tựa vào bên bàn tay anh, sau đó kéo ngón trỏ thon dài của anh, năm đó cô níu lại anh như thế nhỉ? Ánh mắt Mạc Tuân liền hóa sâu thẳm, yết hầu khẽ lăn, cô lại vẫn nhớ kỹ động tác này, giọng nói anh đã lộ ra khàn khàn: “Cô muốn làm cái gì?”
“Câu này hẳn là tôi hỏi anh, Mạc tổng, là anh muốn làm gì, tôi là cô gái năm đó thì thế nào, lẽ nào… anh có ý gì với tôi?” Lê Hương nhanh chóng buông lỏng ngón trỏ anh ra.
Cô thả tay ra, lại lưu lại nhiệt độ cơ thể ở trên ngón trỏ anh, Mạc Tuân đưa tay bóp vòng eo mềm mại của cô, dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.
Cặp mắt hẹp đen thẳm mà thâm trầm đăm đăm nhìn cô, trong tròng mắt anh nóng rực tựa dung nham, như là một tay thợ săn hung dữ nhìn chăm chú vào mỹ thực ngon miệng mình.
Chương 709
Lê Hương đối với ánh mắt anh như thế không có chút nào xa lạ, đây là ánh mắt thắm mùi tình dục.
Anh lại có ý đó với cô rồi? Là vì cô là cô gái nhỏ năm xưa sao? Lê Hương chống hai tay nhỏ bé lên lồng ngực to lớn của anh, dùng sức đẩy, muốn đẩy anh ra: “Mạc Tuân, năm đó tôi mới bao lớn, anh biến thái không hả?”
Mạc Tuân bá đạo cưỡng chế đưa cô cầm cố trong lòng mình, anh ngửi được cô mùi hương trên tóc, là mùi thơm cơ thể thiếu nữ mà anh mê luyến.
Hiện tại mùi thơm của cô quanh quấn nơi chóp mũi, thân thể mềm như không xương lại còn vặn vẹo trong ngực anh, khóe mắt hẹp dài anh lúc này nhiễm vài phần màu đỏ tươi, bàn tay to buộc chặt hận không thể bóp gãy vòng eo như rắn nước của cô, môi mỏng rơi vào trên vành tai của cô dùng sức hôn: “Cô đã đã nhìn ra, vậy tôi cũng không cần giấu nữa, giải trừ hôn ước với Mạc Tử Tiễn, sau đó cùng tôi, nhé?”
Tên thần kinh này?
Lê Hương có chút hoài nghi trước đây mình không chữa lành cho anh: “Mạc Tuân, anh buông tôi ra, anh đã có vị hôn thê là Lệ Yên Nhiên rồi, sao tôi có thể ở cùng với anh?”
Mạc Tuân hôn lấy mái tóc của cô, Hôn từ trong ra ngoài: “Tôi có thể nuôi cô, trừ danh phân và con cái, tôi cái gì cũng có thể cho cô!”
Con ngươi trong suốt Lê Hương trong nháy mắt co rút lại phóng đại, cô dùng sức đầy anh ra: “Mạc Tuân, anh có phải mắc bệnh hay quên không? Lần trước tôi đã ném thỏa thuận bao nuôi của anh vào thùng rác, anh nghĩ rằng tôi còn có thể bằng lòng làm tình nhân của anh sao?”
Mạc Tuân hối hận, lần trước lúc đưa cho cô thỏa thuận bao nuôi, anh không nên thả cô đi như vậy, anh hẳn là để cho cô rõ ràng rằng, bao nuôi không phải là thương lượng với cô, mà là thông báo cho cô.
Mấy ngày nay, anh rất nỗ lực không thèm nghĩ đến cô nữa, không gặp cô nữa, anh cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn, anh muốn tìm lại cuộc sống ngày xưa của chính mình.
Thế nhưng, cô một lần, rồi lại một lần xuất hiện trước mắt anh.
Mỗi lần cô vừa xuất hiện, anh liền không khống chế được, không còn giống mình.
Anh đã từng nỗ lực, không để cô quyến rũ nữa, nhưng không được.
Từ khi