Chương 862:
Lúc này má Ngô đẩy cửa vào, trong tay bưng tới một chén tổ yến đào keo: “Đúng vậy Lê Hương tiểu thư, cô đi rồi lão phu nhân và tôi cứ nhớ cô mãi, xem như cô ở lại đây cùng lão phu nhân đi!”
Trong lòng Lê Hương chảy ra một dòng nước ấm, cả người đều ấm áp, loại tình cảm ấm áp đã lâu này khiến để thần kinh đại não căng thẳng của cô toàn bộ buông lỏng, thời gian như quay về lúc Hải Thành, cô dường như quay về nhà.
Mấy ngày nay tới bây giờ cô không cảm thấy khổ cực, thế nhưng giờ khắc này ở cạnh bà nội và má Ngô, lại cảm thấy tinh lực toàn thân gần như vỗ cánh bay đi, rất muốn làm tổ trên giường lười biếng một chút chút nữa.
Lê Hương đưa tay ôm lấy cánh tay Mạc lão phu nhân, nũng nịu cọ khuôn mặt nhỏ: “Cảm ơn bà nội ạ, vẫn là bà nội hiểu cháu nhất…”
Mạc lão phu nhân cười sờ sờ mái tóc dài đen mượt như tơ lụa của Lê Hương.
“Lê Hương tiểu thư, nhân lúc tổ yến còn nóng ăn đi, nào, há miệng.”
Lê Hương ngoan ngoãn hé miệng nhỏ, để má Ngô đút nửa chén nhỏ tổ yến đào keo.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, một dáng người đồ sộ xông vào mắt, Mạc Tuân đã trở về.
Mạc Tuân mới từ công ty trở về, trên người là bộ tây trang hợp thể màu đen, phía dưới là quần tây dài đen được may cắt sắc bén như lưỡi dao, chiếc quần bao lấy đôi chân thon dài, anh tuần sang trọng, nỏi bật bát phàm.
Mạc Tuân đã trở về?
Lê Hương nhanh chóng buông lỏng cánh tay lão phu nhân ra, tự mình ngồi dậy, ngay cả tổ yên má Ngô đút tới cũng không ăn, đôi mắt trong vắt dán lên người Mạc Tuân, lộ ra vài phần mắt tự nhiên.
Vừa rồi cô là óc bã đậu mới chịu đồng ý bà nội ở lại đây, vậy làm sao mà ở chứ, đây là biệt thự của Mạc Tuân, cô còn ngủ trên giường anh, có phải đã… gián tiếp… ngủ với anh rồi không? Xấu hỗ quá đi mắt.
Nhận ra bầu không khí vi diệu, Mạc lão phu nhân ha hả đứng lên: “A Đình, cháu đã về rồi, vậy chậm rãi trò chuyện với Lê Hương nhé, chúng ta ra ngoài.”
Nói Mạc lão phu nhân liền liếc mắt với má Ngô rồi ra ngoài.
Má Ngô nhanh chóng đưa nửa bát tổ yến trong tay cho Mạc Tuân: “Thiếu gia, còn chút tổ yến cậu đút Lê Hương tiểu thư ăn đi.”
Mạc lão phu nhân dẫn má Ngô đi ra.
Trong phòng chỉ còn sót hai người bọn họ, Mạc Tuân ngồi bên giường, anh đút một muỗng tổ yến tới bên môi cô: “Há miệng.”
Vừa rồi má Ngô cũng bảo cô há miệng, nhưng hai tiếng “há 7 miệng”n ày phát ra từ trong miệng anh sao lại chẳng giống, Lê Hương nhanh chóng lắc đầu: “Tôi no rồi, không ăn nữa.”
Mạc Tuân nhìn khuôn mặt lớn chừng bàn tay tuyệt sắc ấy, mới vừa tỉnh ngủ, trên khuôn mặt của cô có vài vệt hồng, da thịt thiếu nữ tựa nước, khiến người nào đó vừa nhìn liền dâng lên xúc động muốn bóp.
Hiện tại mái tóc đen thanh thuần toàn bộ xõa xuống, vài lọn tóc còn quấn trên cần cổ trắng như tuyết của cô, trên người cô mặc áo sơ mi trắng của anh, áo sơ mi nam rộng lớn lại càng tôn thêm dáng người lả lướt.
Áo trên người cô là má Ngô giúp đổi, anh không nhìn, lúc này hai đùi trắng nõn lọt vào mắt anh, anh đột nhiên nghĩ đến liệu trên đùi cô có mặc quần hay không.
Chân của cô rất đẹp, vừa trắng vừa mịn lại thằng, là kiểu anh thích.
Ánh mắt Mạc Tuân thêm sâu, yết hầu khẽ lăn: “Có muốn đổi cách đút ăn không?”
Lê Hương lập tức nghe không hiểu anh đang nói cái gì, đôi mắt trong vắt ươn ướt đổi vòng, rơi vào đáy mắt người đàn ông lại thanh thuần không gì sánh được: “Gì cơ?”
Chương 863:
Mạc Tuân đút một ngụm tổ yến tới miệng mình, sau đó chống tay bên người cô, thân thể đồ sộ mang theo tính xâm lược, khí thế trực tiếp lấn qua, chặn lên đôi môi củ ấu môi đỏ mọng của cô.
Thình lình bị hôn Lê Hương liền trợn to hai mắt, Mạc Tuân không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn thẳng cô, nhìn dáng vẻ cô bị bản thân anh bắt nạt, cô lập tức hốt hỏang như chú nai con chạy loạn, hàng mi nhỏ dài tựa lông cọ khẽ run.
Lê Hương nhanh chóng gio hai tay chống lên lồng ngực của anh, muốn đấy anh ra: “Buông ral”
Cô mới vừa mở miệng, Mạc Tuân đã đút ngụm tổ yến trong miệng cho cô.
Con ngươi Lê Hương co rụt lại, cô giờ mới hiểu được câu ban nãy kia của anh “có muốn đổi cách đút ăn không” là có ý gì, bởi vì không hề phòng bị, cô trực tiếp nuốt xuống ngụm tổ yến bị anh đút.
Lúc này Mạc Tuân chậm rãi buông lỏng cô ra.
Lê Hương giơ tay lên xoa xoa lung tung đôi môi mọng của mình, nếu không phải nuốt xuống tổ yến, cô tuyệt đối sẽ nhỗ ra trả lại cho anh, cô ngước mặt trừng mắt về phía anh: “Mạc Tuân, anh làm cái gì thế, như vậy rất không không vệ sinh!”
Mạc Tuân là người coi trọng vệ sinh nhất, hơn nữa mắc bệnh sạch sẽ, nhưng ở trước mặt cô chính là phù vân, anh chỉ thích đút cô như vậy.
Mạc Tuân nhìn cô có vẻ tức giận, hệt như mèo con xù lông, không hề có sức uy hiếp, anh nhếch đôi môi mỏng vòng cung tà mị: “Cô là người phụ nữ của tôi, tooi muốn làm gì với cô liền làm thế với cô!”
“Cái… cái gì, từ lúc nào tôi thành người phụ nữ của anh?” Lê Hương kinh ngạc nhìn người đàn ông bá đạo trước mắt.
“Cô ở trên giường tôi, dĩ nhiên là người phụ nữ nhân của tôi.”
“Anh…”
“Không chỉ như vậy, chén tổ yến cô mới vừa ăn cũng là của tôi, áo sơ mi trắng mặc trên người cũng là của tôi, chỉ phí ăn mặc của cô đều là tôi chỉ, chẳng lẽ còn không thừa nhận ngươi là phụ nữ của tôi, tôi cũng sẽ không dùng tiền nuôi người phụ nữ của kẻ khác.”
Lê Hương bị chặn á khẩu không trả lời được, cô biết mình cãi nhau cho tới bây giờ chưa từng thua, thông thường đều là cô đè người khác xuống đất chà qua chà lại, nhưng với người đàn ông Mạc Tuân này cãi nhau, vậy mà cho tới bây giờ không thể thắng nỗi.
Người đàn ông này nhất định chính là khắc tinh của cô.
“Vậy giờ tôi đi ngay.” Lê Hương vén chăn lên xuống giường.
Song, Mạc Tuân đã vươn tay ôm thắt lưng mềm của cô, trực tiếp đẩy ngã cô lên giường lớn mềm mại, thân thể cao lớn tuấn cũng phủ lên, ở giữa không trung từ trên cao nhìn xuống cô: “Giường Mạc Tuân tôi, cũng không phải là nơi cô muốn bò thì bò, muốn xuống thì xuống.”
Lê Hương bị anh vây ở dưới thân, quanh quản bên chóp mũi đều là hơi thở đàn ông sạch sẽ mát lạnh trên người anh, đặc biệt dễ ngửi, là mùi hương cô thích lại mê luyến trong trí nhớ.
Đã từng ở Hải Thành, cô cùng anh ngủ trên một chiếc giường, mỗi sớm cô ở trong ngực anh mở mắt ra, mấy ngày nay cô vẫn không dám nhớ lại đoạn hồi ức tốt đẹp kia, hiện tại lần nữa nằm lên chiếc giường anh, bị hơi thở đặc trưng của anh bao vây, toàn thân Lê Hương mềm nhũn, khuôn mặt tuyệt sắc cũng ửng vài vệt đỏ.
Lúc này “ting” một tiếng, điện thoại của cô có tin nhắn tới.
Nhưng điện thoại của cô đặt trên tủ giường, cô bị anh giam lại rồi, căn bản không lấy được.
“Anh tránh ra, tôi muốn lấy điện thoại.” Lê Hương đẩy anh một cái.
Mạc Tuân nhìn thoáng qua điện thoại của cô, sau đó vươn cánh tay dài buông lỏng cô, cầm điện thoại tới, đưa cho cô: “Này.”
Anh không hề có ý tránh ra, cứ giữ tư thế che cả bầu trời của cô như vậy, giam giữ cô trong lòng mình, để cô xem điện thoại.
Chương 864:
Lê Hương chỉ có thể mở tin nhắn, là Diệp Linh gửi tới, lần trước cô nhờ Diệp Linh giúp mình tra ra là ai tung ảnh cô mua thuốc tránh thai lên trên mạng, hiện tại đã có kết quả.
Diệp Linh chỉ nhãn ba chữ “Mạc Tuân.”
Cái gì? Lê Hương nhìn đi nhìn lại tin nhắn này, sau đó cô ngước mặt trừng mắt về tên đầu sỏ đứng đằng sau: “Mạc Tuân, có phải là anh tung ảnh tôi mua thuốc tránh thai lên mạng không? Anh điên rồi sao, người Dạ gia đẩy tôi tới nơi đầu sóng ngọn gió thì thôi đi, anh vậy mà cũng làm như vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lê Hương nghỉ ngờ tới rất nhiều người, nhưng không nghỉ ngờ anh, bây giờ nghĩ lại đêm đó cô mua thuốc tránh thai anh hẳn là đang ở bên ngoài nhìn.
Ảnh là anh tự tay chụp, cũng là anh sai người tung nó ral Như thế mới có một loạt chuyện phía sau đó?
Lê Hương tức chết rồi, nghĩ tới tên đàn ông này làm việc ác liệt như thế, cô theo sau giải quyết hậu quả, cô càng tức hơn, lúc này cô siết nắm đắm nhỏ dùng sức nện về người anh Mạc Tuân để cho cô đập hai cái, sau đó giữ chặt cỗ tay mảnh khảnh của cô đè lên giường: “Tôi có thể làm gì? Ai bảo cô ngủ đã liền phủi mông đi, hoàn toàn không có ý chịu trách nhiệm với tôi, cũng không có dự định công khai quan hệ chúng ta!”
Anh… anh đang nói cái gì thế? Cái gì mà cô không muốn chịu trách nhiệm với anh? Cái gì mà cô không muốn công khai quan hệ của chúng ta? Lẽ nào anh còn muốn cô chịu trách nhiệm với anh, lẽ nào anh muôn công khai quan hệ lân nhau? Lê Hương chớp hàng mi nhỏ dài, khiếp sợ nhìn anh: “Anh…anh có ý gì?”
Mạc Tuân từ trên cao nhìn xuống, giam cô dưới thân mình mình, sau đó hạ thấp cơ thể, áp sát khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ tiến tới trước mắt cô: “Lê Hương, tôi thấy cô ở trước mặt người khác thông minh lắm mà, sao ở chỗ tôi liền hóa ngây ngô thế? Tôi thấy cô là đang giả ngu! Ý của tôi à? Ý của tôi rất đơn giản, mượn vị thế trên giường, Lê Hương cô nên cho tôi một danh phận rồi!”
Lê Hương, cô nên cho tôi một danh phận rồi?
Nếu như câu trước của anh còn khiến cô mơ mơ màng màng, nhưng câu sau nói thẳng như thế, bá đạo lại trực tiếp, cái đầu nhỏ Lê Hương “oanh” một tiếng liền nổ tung.
Cô tuyệt đối không ngờ rằng cô cùng vị đường đường là chủ tịch Mạc thị ngủ một chút, vị chủ tịch này liền quấn lấy cô không tha, còn tung thủ đoạn với bên ngoài, chứng minh bọn họ đã ngủ cùng nhau nữa, bây giờ anh còn cầu tới địa vị, cầu tới danh phận?
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương hệt như cánh bướm không ngừng run rấy, hiện tại mặt hai người kề sát, hơi thở của anh phả lên da thịt mềm mại của cô, vô cùng ám muội.
Lê Hương khiếp sợ nhìn anh: “Anh… anh muốn danh phận gì?”
“Cô cảm thấy thế nào? Cô có thể cho tôi danh phận gì?” Mạc Tuân hỏi ngược một câu.
TÔI Ánh mắt Mạc Tuân đi xuống quét một vòng lên đôi môi củ ấu đỏ bừng kìa, trong cặp mắt thâm thúy hẹp bùng lên hai ngọn lửa đỏ sậm: “Đêm đó, cô có thoải mái không?”
Anh vừa nói vừa di chuyển, đè thấp giọng trực tiếp hỏi cô một câu như vậy.
Đôi mắt sáng của Lê Hương đột nhiên trợn to, tại sao anh lại hỏi vấn đề này chứ, hỏi thế này rồi làm sao cô trả lời? Chất giọng trầm thấp từ tính quanh quản bên tai cô, mang theo vẻ quyến rũ chết người, Lê Hương đã cảm thấy tai như chảy ra, lỗ tai cô chắc sắp mang thai luôn quá? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Lê Hương đột nhiên nghĩ đến một khả năng, không phải anh đang tự mình ra trận, lấy sắc dụ cô đấy chứ? “Tôi… tôi… vậy… vậy… tối… tối… đó anh có thoải mái không?”
Lê Hương cứng cỗ đảo khách thành chủ, to gan hỏi anh một câu.
Cánh tay tráng kiện của Mạc Tuân đang chống đột nhiên khụy xuống, đôi môi rơi vào trên môi cô, nhẹ nhàng hôn một cái: “Thoải mái… cho nên, tôi cảm thấy chúng ta có cần phải đầy quan hệ thăng hoa một chút.”
Đầu Lê Hương loạn cào cào, hoàn toàn không nghĩ gì nữa, cả người đều bị anh dắt đi cảm giác, hiện tại anh dán lên môi cô còn đang cọ cọ, là kiểu muốn hôn lại không hôn, người cô đã mềm nhũn thành vũng nước.
Chương 865:
“Làm sao… làm sao thăng hoa?” Lê Hương mờ mịt hỏi.
“Cô xem, hai chúng ta hiện tại cũng tự mang lưu lượng, mọi cử động đều được đại chúng quan tâm, cô cũng không muốn về sau chúng ta ngủ một chút liền gây nên sóng to gió lớn, tránh thai một chút liền lên đầu đề giải trí chứ? Tôi cảm thấy chúng ta nên biến quan hệ chúng ta thành loại có thể hợp tình hợp pháp ngủ chung ấy, cô cảm thấy… bạn trai thế nào?”
Bạn trai? Tất cả những điều anh nói không sai, nhưng… Excuse me, tại sao bọn họ còn phải ngủ còn phải tránh thai chứ, bây giờ định làm gì mà muốn hợp pháp hóa ngủ tránh thai chứ? Lê Hương cảm giác mình xem thấu bản chất của tên đàn ông Mạc Tuân này, anh là nhân viên bán hàng đa cấp mài Chuyên môn tẩy não dụ dỗ người khác.
“Không muôn!” Lê Hương từ chối nói.
Mạc Tuân híp mí mắt, ánh mắt vừa đen vừa trầm đăm đăm nhìn cô: “Em thực sự không muốn anh làm bạn trai em, thực sự không muốn… hẹn hò với anh?”
Lê Hương nhắm mắt lại, gần như không chống đỡ được anh tiến công nhiệt tình như vậy: “Mạc Tuân, sao đột nhiên anh muốn cùng tôi… hẹn hò? Không phải anh vẫn cho rằng tôi là một cô gái hư tham hư vinh, có tâm cơ thích chơi trò ám muội sao? Hơn nữa, tôi từng có một đời chồng, lần trước anh còn nói Mạc Tuân anh sẽ không cần một người đàn bà đã từng li hôn, hiện tại sao anh thay đổi nhanh như vậy rồi?”
Mạc Tuân cảm giác mình trước đây hiểu lầm cô, mãi đến khi thân phận Prof. Lê của cô bị vạch trần, anh mới phát hiện mình trước kia đã quá đáng bao nhiêu.
X ở Đề Đô không người không biết, trước đây ai cũng sẽ không ngờ tới X là một thiếu nữ mới chỉ 20 tuổi. Bốn, năm năm trước cô chỉ mới mười lăm sáu tuổi, cô là một thiếu nữ thiên tài y học.
Một khi thành kiến đã mất đi, Mạc Tuân mới thật sự hiểu được cô.
Ấn sâu dưới cô gái này, là thông tuệ quả quyết, dũng cảm lại ung dung, cô giống như một thanh bảo kiếm thoát vỏ, lạnh lùng sắc bén, lại như viên ngọc phủi đi lớp bụi, oánh ánh rực rỡ, càng như một đóa tường vi, tản ra mùi hương mềm mại của thiếu nữ trong độ xuân xanh tươi đẹp.
ý Cô có rất nhiều mặt, trên người có rất nhiều bí mật, hấp dẫn mọi ánh mắt của anh, khiến anh không kìm được loạn nhịp.
Trước đây Mạc Tuân đã từng vô số lần ảo não, vì sao bản thân lại bị một cô gái hư như vậy hấp dẫn, kỳ thực ánh mắt của anh không có bát cứ vấn đề gì, ngược lại ánh mắt anh rất cao, liếc mắt ở trong đám người chọn trúng cô gái này.
Còn về phần cô đã từng đã kết hôn…
Mạc Tuân vươn tay, vùi năm ngón tay thon dài xuyên vào mái tóc cô, sau đó hung hăng hôn lên môi cô. Lê Hương nhanh chóng dùng hai tay chống lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đầy anh ra, thế nhưng cơ thể người đàn ông đồ sộ không chút xê dịch, cứng rắn hệt như một bức tường.
Chầm chậm, Lê Hương cảm thấy thiếu dưỡng khí, cô hít thở không thông, bởi vì trên người đàn ông không biết bị cái gì kích thích, hôn vô cùng thô bạo, như mưa