Chương 998:
Lê Hương lập tức liền đoán được Thượng Quan Đằng nói chính là ảo giác lần trước cô gặp phải, lúc đó cô đứng ở rìa vách đá, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Thì ra đây là trận pháp mẹ lưu lại.
Trận pháp này như là Nhiếp Tâm thuật(*) , bên trong thấy hết thảy đều là dục vọng tham lam nhất của loài người.(*) *Nhiếp tâm: Thu hút trái tim Thế nhưng, lần trước cô thoát thân, được Mạc Tuân cứu.
Trận pháp kia dường như không có tác dụng với Mạc Tuân.
Lẽ nào, trên người Mạc Tuân cất giấu bí mật gì mà cô không biết? Đó rốt cuộc là cái gì? Lê Hương thật không ngờ việc này dĩ nhiên sẽ liên quan đến Mạc Tuân, Mạc Tuân hẳn là không liên quan đến những chuyện này, thế nhưng, anh lại như có trong đó.
Lúc này Lê Hương cảm thấy dưới chân bước lên một mảnh bùn đất mềm xốp, một giây kế tiếp trên cổ tay trắng mảnh khảnh của cô liền bắt tới một bàn tay to, Thượng Quan Đằng lôi cô, một tay lôi cô ra: “Lê Hương, rốt cuộc cô có nghe lời tôi nói hay không? Nơi đây không thể chạy loạn, vừa rồi một chân của cô đã bước vào trong trận rồi, nều như không phải tôi đúng lúc kéo cô ra ngoài, cô đã chết không nơi táng thân rồi!”
Ban nãy, cô bước vào trong trận? Trong tròng mắt sáng vắt của Lê Hương lóe lên tia sáng thông tuệ, đầu nhỏ của cô nhanh chóng xoay chuyển, khi nãy cô bước vào trong trận nhưng không thấy gì cả, lần trước cô một bước vào trong trận liền thấy bảo rương thứ hai mẹ lưu lại, ý này nói cách khác là… lần này cô không nhìn thấy Nhiếp Tâm thuật?
Vì sao? Lê Hương trong lòng nhắc lên sóng lớn, thế nhưng trên khuôn mặt tuyệt sắc không hề để lộ gì cả, cô chỉ thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi, lần này tôi sẽ theo sát ông.”
Thượng Quan Đẳng tiếp tục tại đi về trước dẫn đường, hắn ta lượn bảy tám vòng, chuẩn xác tránh được trận pháp, đi vào một mật đạo.
Lê Hương đi theo phía sau, cô âm thầm ghi nhớ mật đạo trong lòng.
Lúc này đi tới phần cuối mật đạo, phía trước là ánh bình minh tờ mở sáng, Lê Hương ngắng đầu, cô biết Hoa Tây Châu đang ở phía trước.
Một khi bước vào Hoa Tây Châu,
“Lê Hương, Hoa Tây Châu đang ở phía trước, thế nào, ta nói có thể mang cô rời khỏi Đề Đô là có thể rời khỏi, ai cũng không ngăn cản được tôi.” Thượng Quan Đăng ngông nghênh, đắc ý cười ha hả.
Lê Hương nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, dôi môi đỏ mọng móc ra một đường cong mò nhạt: “Thượng Quan quân chủ, vậy sợ rằng ông đã tính sai, ông ngắng đầu nhìn thử đi, phía trước là ai tới!”
Thượng Quan Đằng ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong ánh rạng đông phía trước chậm rãi đi đến một nhóm người, dẫn đầu là Lệ Quân Mặc cùng Mạc Từ Tước.
Lệ Quân Mặc cười nói: “Thượng Quan quân chủ, anh muốn mang con gái tôi đi đâu, tôi đã nói rồi, anh không thể rời khỏi Đề Đô.”
Thượng Quan Đằng không thể tin lắc đầu, mật đạo này không thể có ai biết được, hắn ta nào ngờ Lệ Quân Mặc vậy mà chơi chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẽ rình sau lưng chứ? “Lệ Quân Mặc, sao mày biết được tao ở đây?”Thượng Quan Đẳng hỏi.
Lê Hương mỉm cười: “Thượng Quan quân chủ, câu này tôi có thể trả lời ông, đằng sau tôi vẫn có một cái bóng, 24 giờ đồng hồ theo tôi, lẽ nào ông không phát hiện ra sao?”
Cái gì? Thượng Quan Đẳng thật sự không có phát hiện có người theo dõi, người này lại có thể dưới mắt ông ta theo dõi lặng yên không một tiếng động, vậy thân thủ nhất định xuất thần nhập hóa.
Người này là ai? Lúc này lại một nhóm người từ sau phương đã đi tới, cùng Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước kẹp Thượng Quan Đẳng ở giữa, dẫn đầu là một bóng người cao ngắt.
Mạc Tuân?
Là Mạc Tuân tới?
Đôi mắt sáng của Lê Hương rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân, cô biết Mạc Tuân đã biết hết tất cả, biết cô cố ý giết chết con của bọn họ, biết cô muốn chạy thoát.