Chương 1013:
Lúc này Lệ Yên Nhiên miễn cưỡng dừng nôn, cô ta súc miệng sau đó mở cửa, bước chân cô ta nhanh chóng khựng lại, bởi vì Lệ Yên Nhiên lập tức thấy được Lê Hương.
Hiện tại cho dù Lê Hương hóa thành tro, phỏng chừng Lệ Yên Nhiên cũng có thể nhận ra.
“Cô đặt thuốc giữ thai ở đó rồi ra ngoài đi.” Lúc này người làm nữ bên người Lệ Yên Nhiên chỉ huy Lê Hương.
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười đắc ý, cô ta liếc người làm nữ bên cạnh: “Cô lui ra trước đi.”
Người làm nữ kia sửng sốt, bất quá nhanh chóng lui ra ngoài.
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại Lê Hương và Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên cười nói: “Lê Hương, mày cuối cùng cũng đã đến, tao biết mày nhất định sẽ tới được.”
Nói Lệ Yên Nhiên đặt tay trên vùng bụng còn bằng phẳng, khiêu khích nói: “Lê Hương, đúng lúc có một tin tức tốt muốn chia sẻ với mày, tao mang thai rồi, tao mang thai con của anh Tuân rồi!”
Lệ Yên Nhiên thực sự mang thai.
Đứa con này là của Mạc Tuân.
Cho nên Lệ Yên Nhiên đang đợi cô, đợi huênh hoang rêu rao với CÔ.
Đối mặt với khiêu khích của Lệ Yên Nhiên, khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ của Lê Hương lạnh xuống, rất nhanh, cô cười nhạt: “Cho nên?”
Cho nên? Biểu tình đắc ý của Lệ Yên Nhiên cứng đò, cô ta khiếp sợ nhìn Lê Hương, cô ta có từng tưởng tượng qua bao phản ứng của Lê Hương sau khi biết cô mang thai, tức giận, khổ sở, bi thương, ghen tị… Nhưng cô ta chẳng thể ngờ chính là một câu “cho nên” nhẹ nhàng bâng quơ của Lê Hương.
“Lê Hương, mày có phải nghe không hiểu không? Tao nói tao mang thai!”
“Mày mang thai là chuyện của mày, liên quan gì tới tao?”
*… Tao mang thai con của Mạc Tuân đấy!”
“Đó là chuyện của mày và Mạc Tuân chuyện, chắc liên quan đến tao?”
*“..” Lệ Yên Nhiên cảm giác mình đang đắm lên lớp vải bông, Lê Hương
“Lê Hương, tao biết trước đó không lâu mày cũng mang thai con của anh Tuân, nhưng mày để sảy thai con anh ấy rồi. Chúng ta đều biết, anh Tuân đặc biệt coi trọng huyết mạch của mình, hiện tại anh Tuân đã thấy rõ bộ mặt thật của mày, anh ấy sẽ xem hai mẹ con bọn tao như trân bảo, cục cưng của tao lại là đứa con đầu lòng của anh Tuân, cháu trưởng đích tôn của Mạc gia , tao thật sự phải cảm ơn con mày đã nhường ngôi đấy!”
Nói rồi Lệ Yên Nhiên lấy ra phiếu siêu âm của bệnh viện, đưa cho Lê Hương: “Lê Hương, mày banh mắt ra mà nhìn đi, con của tao rất khỏe mạnh, rất nhanh nó sẽ đến với thế giới này, nó sẽ có bố mẹ yêu thương, một nhà ba người bọn tao sẽ sống vô cùng hạnh phúc, mà mày, đã định trước là một quá khức, đã định trước sẽ bị lãng quên!”
Lê Hương thừa nhận lần này Lệ Yên Nhiên thành công đâm trúng chỗ đau trong lòng cô, quãng thời gian này cô một mình chịu đựng tất cả, mỗi một lần đi siêu âm, cô đều luôn cô đơn, sáng sớm mở mắt ra cô luôn theo thói quen nhìn về phía bên cạnh, cô hy vọng xa vời có một ngày lúc cô mở mắt ra có thể thấy được Mạc Tuân ở bên cạnh cô.
Nhưng, khi đó Mạc Tuân đang ở cạnh Lệ Yên Nhiên, anh chẳng những lên giường với Lệ Yên Nhiên, còn để Lệ Yên Nhiên mang thai con anh.
Cô biết anh rất coi trọng cốt nhục mình, vậy anh có phải cũng rất thích đứa bé trong bụng Lệ Yên Nhiên? Đều nói mẹ quý nhờ con, bởi vì Lệ Yên Nhiên mang thai con của anh, nên anh quyết định về sau ở cạnh Lệ Yên Nhiên, cho nên mới có trận đại hôn này? Trong lòng Lê Hương sóng cuộn gió gầm, đầu óc lập tức rối loạn.