Sắc mặt Mộ Giai Kỳ lập tức trầm xuống: “Cẩn Y, cháu nói vậy là có ý gì?”
“Dì hai, hai hôm trước tôi vừa cho người lắp camera giám sát trong nhà.
Kiểm tra camera là biết ai vào phòng thím Trần mà? Vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng rồi.” Mộ Cẩn Y thản nhiên nói.
Mộ Giai Kỳ nghe thấy lời này, sắc mặt thay đổi dữ dội: “Cẩn Y, cháu cho người lắp camera giám sát từ khi nào? Tại sao dì không biết?”
“Hai ngày trước tôi bảo Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh tìm người lắp, không ngờ lại phát huy được tác dụng.”
“Cháu…”
Mộ Cẩn Y không đợi bà ta nói xong đã đứng lên: “Dì hai, tôi muốn vào phòng làm việc kiểm tra camera, dì có muốn đi cùng tôi không?”
“Dì… Dì… Hầy, được rồi, có lẽ là dì đã trách oan cho thím Trần.” Mộ Giai Kỳ đột nhiên không còn sức lực.
Mộ Cẩn Y chuẩn bị đi chợt dừng bước: “Dì hai, ý của dì là?”
“Dì… Dì chỉ đùa với thím Trần chút thôi.”
Mộ Giai Kỳ sợ sau khi Mộ Cẩn Y xem camera sẽ làm mình khó xử, bởi vì chiếc vòng vàng là tự tay bà bỏ vào phòng thím Trần.
Nếu Mộ Cẩn Y lắp camera giám sát trong nhà thì chắc chắn có thể thấy bà lén lút lẻn vào phòng thím Trần.
Mộ Cẩn Y nghe vậy, khuôn mặt lập tức trở nên lạnh như băng: “Dì hai, đánh người ta ra nông nỗi này mà lại nói là đùa.
Trò đùa của dì cũng lớn quá đấy.”
“Cẩn Y à, dì hai cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, dì… lần sau dì sẽ không làm vậy nữa.” Mộ Giai Kỳ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Cẩn Y, trái tim điên cuồng đập thình thịch trong lồng ngực.
Đột nhiên bà ta phát hiện, ánh mắt của Mộ Cẩn Y dạo gần đây ngày càng trở nên sắc bén.
Ở trước mặt Mộ Cẩn Y, bà ta luôn tỏ ra ung dung điềm tĩnh, ỷ vào mình là bề trên của Mộ Cẩn Y, cảm thấy cô đương nhiên phải kính trọng mình.
Bao nhiêu năm nay, bà ta sống yên ổn ở nhà họ Mộ, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Mộ Cẩn Y lại đối nghịch với mình, cho dù bà ta vẫn luôn âm thầm lên kế hoạch hãm hại cô.
Bà ta tự xưng là thông minh, luôn xem người khác là kẻ ngu đần.
Kiếp trước, Mộ Cẩn Y thật sự ngu ngốc, bị hai mẹ con bà ta xoay vòng chơi đùa.
Nhưng giờ cô đã sống lại một đời, lẽ nào lại còn ngốc nghếch như vậy nữa?
“Thím trần, vừa rồi ai đánh thím thì bây giờ thím đánh lại đi.
Thím là quản gia đứng đầu của nhà họ Mộ tôi, lấy uy nghiêm quản gia đứng đầu của thím ra xem.”
Thím Trần cảm động đến mức hai mắt ửng đỏ: “Cảm ơn cô cả đã trả lại trong sạch cho tôi.”
Mộ Cẩn Y gật gật đầu, sau đó lại nhìn về phía những người khác, thản nhiên nói: “Thím Trần, sau khi thím đánh lại thì có thể để bọn họ cuốn gói rời đi.”
“Vâng ạ, cô cả.” Giọng nói của thím Trần to rõ, có lực.
Hai người giúp việc nữ kia không phục: “Cô cả, cô làm vậy là không nói đạo lý, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh của phu nhân thôi, tại sao lại muốn đuổi việc chúng tôi?”
“Vậy các cô đi tìm phu nhân nói lý lẽ đi.” Mộ Cẩn Y nói xong cũng không để ý hai người kia, cô nhìn về phía những người khác, thản nhiên nói: “Lúc thím Trần bị đánh, tôi là chủ nhân của cái nhà này mà không ai nói cho tôi biết, có thể thấy các người không để chủ nhân là tôi vào trong mắt.
Từ hôm nay trở đi, nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì các người cũng không cần ở đây nữa đâu.”
Mộ Cẩn Y nói xong lập tức xoay người đi lên lầu, hai người giúp việc nữ bị đuổi việc hét to sau lung cô: “Cô cả, cô lắp camera giám sát trong tình huống chúng tôi không hề hay biết là đang xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi.”
Bước chân của Mộ Cẩn Y dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía hai người kia, thản nhiên nói: “Ồ, thật à? Thật ra tôi cũng không có lắp camera giám sát, tôi chỉ nói đùa thôi.”
Mộ Cẩn Y nói xong cũng không quay đầu lại, căn bản không thèm nhìn tới biểu cảm đặc sắc của Mộ Giai Kỳ.
Mộ Giai Kỳ vừa xấu hổ vừa lúng túng, sắc mặt giống như bảng màu, liên tục thay đổi đủ loại màu sắc.
Bà ta không ngờ rằng Mộ Cẩn Y nói lắp camera trong nhà chỉ để lừa mình, mà bà ta lại còn ngu ngốc tin lời cô nói.
Cơn tức qua đi, bà ta lại buồn bực, Mộ Cẩn