Mộ Thị.
“Sếp Mộ, Mộ Giai Kỳ đã bị cảnh sát bắt đi rồi.
Cô Thôi đến đây, cô ta nói muốn gặp chị.” Tiểu Quách đi đến trước mặt của Mộ Cẩn Y rồi khẽ nói.
“Để cho nó vào đây đi.”.
Truyện Khoa Huyễn
Thôi Uyên Uyên mở cửa phòng làm việc ra, vừa nhìn cô ta đã thấy Mộ Cẩn Y đang đọc tài liệu.
Mộ Cẩn Y thấy cô ta đi vào thì cũng không ngẩng đầu lên.
“Chị họ, mẹ em bị cảnh sát bắt đi rồi.” Thôi Uyên Uyên đi đến trước mặt Mộ Cẩn Y rồi nghẹn ngào nói.
“Ừ, tôi đã biết.” Mộ Cẩn Y vẫn ngồi xem tài liệu, giống như những lời Thôi Uyên Uyên nói không quá quan trọng vậy.
Thôi Uyên Uyên trông thấy thái độ như thế thì nhất thời tức giận không có chỗ trút: “Chị biết ư, chị biết tại sao chị còn bình tĩnh ngồi ở đây như thế chứ? Chị họ mẹ em là dì hai của chị đấy, là người thân của chị đấy.”
Thôi Uyên Uyên tới đây tìm Mộ Cẩn Y thật ra là muốn nhìn xem thái độ của Mộ Cẩn Y thế nào.
Thật không ngờ thái độ của Mộ Cẩn Y lại khiến cho cô ta cực kỳ thất vọng, người chị họ này của cô ta thay đổi thật rồi, giống như biến thành một người khác vậy.
So với Mộ Cẩn Y trước kia chuyện gì cũng chiều theo ý của hai mẹ con bọn họ đúng là khác nhau một trời một vực, cô ta nghi ngờ Mộ Cẩn Y đã bị cướp đi rồi.
“Bằng chứng là do tôi giao cho cảnh sát.” Cuối cùng Mộ Cẩn Y cũng ngẩng đầu lên.
“Gì cơ?” Thôi Uyên Uyên không dám tin nhìn Mộ Cẩn Y, cô ta thét lên: “Chị đang làm cái gì vậy? Bằng chứng gì chứ? Mẹ em đã phạm phải tội gì? Mộ Cẩn Y nếu như chị không muốn nuôi hai mẹ con em nữa thì chị cứ việc nói thẳng.
Bọn em không phải không ở nhà họ Mộ thì không được.
Mẹ em thương chị ở nhà không có người thân nên mới dẫn em đến ở chung với chị, không ngờ chị lại không buông tha cho mẹ con em như thế.
Sao chị lại đối xử với chúng em như thế được chứ?”
“Thương tôi ư? Thương tôi đến mức muốn mưu sát chồng sắp cưới của tôi ư?”
“Chị nói gì cơ?”
“Thôi Uyên Uyên cô đừng giả vờ giả vịt nữa, mấy người không cảm thấy giả vờ rất mệt mỏi hay sao? Chuyện dì hai sai người mưu sát Lãnh Cao Tuấn, tôi không tin là cô không biết.
Nếu như đã dám làm thì cũng phải gánh vác hậu quả.” Gương mặt của Mộ Cẩn Y lạnh lùng đến đáng sợ.
Lãnh Cao Tuấn, là người đời trước dù có nguy hiểm đến tính mạng thì anh cũng bằng lòng xông vào trong đám cháy vì cô.
Nếu như cô đã lấy anh để trả ơn thì sao cô có thể tha thứ cho kẻ làm tổn thương anh được cơ chứ?
“Chị họ, có thể là chị đã hiểu lầm em và mẹ em rồi, chúng em không thể…”
Thôi Uyên Uyên có ý muốn nhận lỗi nhưng khi bị Mộ Cẩn Y nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh băng ấy thì cô ta cũng không có cách nào nói hết câu.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô không được phép bước chân vào nhà lớn nhà họ Mộ nữa, niệm tình máu mủ tôi cho phép cô quay về thu dọn đồ đạc.
Tối nay quay về tôi hy vọng sẽ không nhìn thấy cô nữa.” Mộ Cẩn Y lạnh lùng lên tiếng.
Vừa nghĩ đến kiếp trước Thôi Uyên Uyên bắt tay với Trang Đông Quân thiêu sống cô, thực ra cô ước gì mình có thể tự tay bóp chết cô ta nhưng loại người này không đáng để cô bẩn tay.
Cô cũng sẽ không để cho cô ta chết thoải mái như thế đâu, cô sẽ từ từ giày vò cô ta, cô ta muốn có thứ gì cô sẽ hủy hoại thứ đó.
Thôi Uyên Uyên không dám tin nói: “Chị thế này là muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Mộ sao? Mộ Cẩn Y chị đừng quên tôi cũng là cháu ngoại của ông ngoại đấy.
Nhà của ông ngoại không có lý nào chị ở được còn tôi thì không đâu.”
“Ông ngoại đã cho tôi ngôi nhà ấy rồi, tôi mới là chủ nhân của nơi đó.” Mộ Cẩn Y nhìn Thôi Uyên Uyên rồi lạnh lùng nói: “Tôi bảo cô chuyển đi thì cô phải chuyển đi.”
Thôi Uyên Uyên tức đến nỗi run lên bần bật, cô ta không ngờ rằng Mộ Cẩn Y lại dám làm như thế, cô không sợ người khác sẽ nói cô không có tình người hay sao?
“Mộ Cẩn Y, ông ngoại ở dưới suối vàng mà biết được chuyện này ông sẽ thất vọng về chị lắm đó.” Thôi Uyên Uyên biết người Mộ Cẩn Y để ý đến nhất chính là ông ngoại, cô ta nghĩ rằng nếu như nhắc đến ông ngoại ít nhiều gì Mộ Cẩn Y cũng sẽ mềm lòng hơn một chút.
Thật không ngờ khi nghe thấy Thôi Uyên Uyên nhắc đến ông ngoại, gương mặt của Mộ Cẩn Y lại càng lạnh lùng hơn: “Cô không có tư cách nhắc đến ông ấy, biến đi.”
“Chị…”
Mộ Cẩn Y gọi điện thoại nội bộ: “Bảo bảo vệ vào đây.”
“Được, giỏi lắm Mộ Cẩn Y coi như chị nhẫn tâm.” Thôi Uyên Uyên xoay người rời khỏi văn phòng.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Thôi Uyên Uyên, gương mặt của Mộ Cẩn Y cũng không ổn lên chút nào.
Trong