Thôi Uyên Uyên biết sau khi trở về nhà họ Thôi, nhất định những người trong nhà sẽ hỏi đòi tiền cô ta, bởi vậy, trong lòng cô ta đã sớm chuẩn bị tốt.
Hiện tại trong tay cô ta không có tiền, cho dù bọn họ có đi điều tra cũng không sao.
"Ông nội, hiện tại cháu không có tiền, tiền tiêu vặt cháu nhận được mỗi tháng, đã trích ra một phần lớn để mang về hiếu kính mọi người rồi.
Về phần cổ phần thu được, cũng tới hạn mỗi năm mới chia một lần, hiện tại còn mấy tháng nữa mới đến cuối năm, tạm thời cháu còn chưa có tiền."
"Ông không nói đến số hoa hồng năm nay, năm trước chia hoa hồng nhiều như vậy, cháu đem đi đâu rồi? Đừng nói với ông là cháu đã tiêu hết rồi đó chứ, một đứa nhóc như cháu không thể tiêu nhiều tiền đến như vậy." Ông cụ Thôi thấy Thôi Uyên Uyên dường như không có ý định giao tiền ra, sắc mặt đã không còn dễ nhìn nữa.
"Ông nội, số tiền lúc trước cháu cầm đi đầu tư hết rồi, hiện tại trong tay không còn một chút tiền nào cả."
"Nếu đã lấy đi đầu tư, chắc chắn sẽ có lợi nhuận, Nghiên Nghiên, ông là ông nội ruột của cháu, chỉ muốn lấy chút tiền của cháu thôi, sao cháu có thể từ chối năm lần bảy lượt như vậy?"
"Ông nội, không phải là cháu không muốn cho, thật sự là cháu không có tiền."
"Hừ, xem ra vốn dĩ cháu không coi ông là một phần trong gia đình mình, bây giờ nhà chúng ta đang đàm phán một hạng mục lớn với nhà họ Bạch, nhưng đang gặp một chút khó khăn trong phương diện tài chính, nếu cháu nguyện ý lấy tiền ra, về sau có chia cổ phần của công ty, ông nội cũng sẽ không bạc đãi cháu."
"Ông nội, nhưng cháu thật sự không có tiền..."
"Lạch cạch." Ông cụ Thôi ném một cái chén trà đập vào chân cô ta: "Được, được, xem ra, căn bản là cháu không coi mình là một thành viên trong ngôi nhà này.
Cháu ỷ vào mình có một ông ngoại có tiền, ỷ vào tiền tài ông ta để lại cho mình mà có thể không cần để ý đến cái nhà này nữa rồi đúng không?”
"Ông nội, cháu không phải..."
“Ra ngoài, lập tức ra ngoài cho tôi, nhà họ Thôi chúng tôi không có loại cháu gái bất hiếu như cô.”
"Ông nội.”
Thôi Uyên Uyên kìm nén nước mắt, từng bước từng bước đi ra khỏi nhà họ Thôi.
Mẹ vừa mới vào tù, người thân của cô ta lập tức không để ý đến cô ta nữa, cũng bởi vì cô ta không có tiền để đưa cho họ.
Người ông trước kia yêu thương cô ta giờ đã đuổi cô ta ra khỏi cửa nhà, đến bây giờ cũng không thể tin được, thứ mà ông nội quan tâm lại chỉ là tiền của cô ta mà thôi.
…
Vừa ký xong một hợp đồng, Mộ Cẩn Y đi ra từ trong phòng, nghi ngờ khi phát hiện Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh vừa nãy đứng canh giữ ở cửa giờ đã không thấy đâu, mà Tiểu Quách vừa đi toilet.
Cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước, ai biết vừa mới đi được vài bước, đã bị người nào đó che miệng mũi kéo vào một ghế lô, Trong lòng Mộ Cẩn Y căng thẳng, cảnh giác nhìn về phía người tới.
Khi cô thấy rõ người tới, sắc mặt trở nên âm trầm, bởi vì người này không phải là ai khác mà là Bạch Chu trước đó đua xe với cô, sau khi thua bị đã bị Lãnh Cao Tuấn đánh gãy xương sườn.
Bạch Chu kéo Mộ Cẩn Y vào phòng riêng, ném mạnh người lên ghế sa lon: "Cô gái, ông đây coi trọng cô rồi, hôm nay cô phải hầu hạ ông cho thật tốt, nếu cô hầu hạ tốt, tất nhiên cô cũng có được chỗ tốt.”
Mộ Cẩn Y dùng hai tay chống sô pha, muốn lấy điện thoại di động ra gọi, nhưng hình như Bạch Chu đã biết ý đồ của cô, ném túi xách của cô ra ngoài.
Sắc mặt Mộ Cẩn Y âm trầm, giả vờ bĩnh tĩnh nói: "Anh có biết tôi là ai không? Bạch Chu, tôi nói cho anh biết, tôi không phải người mà anh có thể tùy ý trêu chọc, anh nên thức thời một chút.”
"Ha ha...!Là ai? Không phải Tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị sao? Tôi rất thích nữ giám đốc lạnh lùng." Vừa nói dứt lời tay anh ta cũng khoá trái cửa lại.
Căn phòng này cách âm đặt biệt tốt huống chi anh ta còn sắp xếp người đứng bên ngoài giữ cửa, hôm nay bất luận kẻ nào cũng đừng hòng bước vào.
"Bạch Chu, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho thật cẩn thận." Mộ Cẩn Y lạnh lùng nhìn anh ta ý đồ kéo dài thời gian, tuy rằng không biết của Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh sẽ thế nào, nhưng Tiểu Quách tìm không thấy cô chắc sẽ đoán ra được phần nào.
"Còn cần suy nghĩ cái gì, người phụ nữ ông đây thích, chưa bao giờ để vuột mất, ông đây coi trọng cô, nếu cô ngoan ngoãn phối hợp còn có thể chịu tội ít hơn một chút, nếu không đừng trách ông không biết thương hoa tiếc ngọc." Bạch Chu nói xong thì từng bước từng bước đi về phía Mộ Cẩn Y.
Mộ Cẩn Y vội vàng né tránh thế nhưng mặc kệ Mộ Cẩn Y có