Mộ Cẩn Y: ...
Mộ Cẩn Y thật sự là bị hành động này của Lãnh Cao Tuấn này làm cho kinh hãi, có cần làm lớn như vậy không?
Bọn họ còn chưa kết hôn, anh lại hận không thể cho cả thế giới đều biết cô muốn gả cho anh là sao!
"Ngốc à? Sao mấy người không chào đi?"
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lãnh Cao Tuấn hơi nheo lại.
Mọi người lập tức đồng thanh hô to.
"Chào bà chủ!"
Âm thanh kia vang khắp toàn bộ Nhã Gian, còn có cả tiếng vọng lại, thật lâu chưa tán đi.
Mộ Cẩn Y:...
Lúc này Lãnh Cao Tuấn mới hài lòng, anh phất phất tay.
"Nhớ kỹ lời tôi vừa nói, đi xuống đi.”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người Lãnh Cao Tuấn và Mộ Cẩn Y, Mộ Cẩn Y mới nhìn về phía Lãnh Cao Tuấn với vẻ mặt phức tạp.
"Anh..."
Bản thân Mộ Cẩn Y không giỏi ăn nói, giờ phút này cô muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào cho phải.
Lãnh Cao Tuấn lại kéo cô ngồi xuống, sau đó đẩy thực đơn đến trước mặt cô: "Nhìn thực đơn kìa.
”
Mộ Cẩn Y lắc đầu: "Anh tự gọi mấy món là được rồi.
”
Lãnh Cao Tuấn nhìn cô một cái, bất đắc dĩ.
"Em là phụ nữ mà, đừng tùy ý như vậy chứ! Em nên muốn người khác phải nhân nhượng mình chứ không phải em đi nhân nhượng người khác, hiểu không?”
Mộ Cẩn Y sửng sốt một chút, ngây ngốc hỏi.
"Vì sao?”
"Bởi vì sau này em sẽ trở thành vợ tôi."
Lãnh Cao Tuấn trả lời như đây là lẽ đương nhiên.
“Đây là lý do?”
Không hiểu sao cô lại cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng nhỉ?
Sau khi ra khỏi Nhã Gian thì đã hơn chín giờ, Lãnh Cao Tuấn nhìn về phía cô: "Có muốn đi dạo phố không?”
"Không được, ngày mai..."
"Được, ngày mai lại đi."
Mộ Cẩn Y: ...
Rõ ràng cô muốn nói là, ngày mai còn phải đi làm, phải về sớm một chút.
Cuối cùng, cô cũng không phản bác, xem như là chấp nhận lời anh nói.
Dù sao thì cô sống lại là muốn báo ân, cứ nghe theo anh cũng được.
Lãnh Cao Tuấn đưa Mộ Cẩn Y đến dưới nhà.
Mộ Cẩn Y vừa xuống xe thì đã có một người chạy thẳng về về phía cô.
"Cẩn Y.”
Lãnh Cao Tuấn ngồi trên xe, nghe được có người đàn ông gọi Mộ Cẩn Y là Cẩn Y, anh lập tức mất bình tĩnh.
Anh đẩy cửa xe bước xuống, đứng bên cạnh Mộ Cẩn Y.
Trang Đông Quân nhìn thấy Lãnh Cao Tuấn đứng bên cạnh Mộ Cẩn Y thì gương mặt lập tức hiện lên vử không dám tin, nói.
"Cẩn Y, em thật sự ở bên anh ta sao? Em thật sự muốn gả cho anh ta sao?”
Mộ Cẩn Y nghe được cách xưng hô của anh ta đối với mình thì nhíu mày lại.
"Anh Trang, xin gọi tôi là Mộ tổng hoặc cô Mộ, chúng ta không thân thiết như vậy đâu.”
Có trời mới biết cô phải dùng bao nhiêu ý chí mới có thể khiến cho mình không mất khống chế.
Người đàn ông này, người đàn ông đã nhốt cô trong nhà gỗ rồi thiêu sống.
Giờ phút nhìn thấy anh ta, cô hận không thể bầm thây anh ta thành vạn mảnh!
Trang Đông Quân nghe Mộ Cẩn Y nói xong, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên rất khó coi.
"Cẩn Y, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy? Em đã nói sẽ thử tiếp nhận anh, em còn nói..."
"Tôi còn nói, anh đừng tới quấy rầy tôi mãi như vậy nữa, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí cũng anh đâu."
Mộ Cẩn Y ngắt lời anh ta.
"Nhưng Cẩn Y, chắc chắn anh là đặc biệt đối với em, em chưa bao giờ cho phép người khác tới