Qua tết trở về, Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng béo tốt lên chút, chiếc cằm nhọn đã đầy đặn không ít, màu da cũng tươi ngon hơn năm ngoái.
Cha mẹ hắn sống ở Thượng Hải, hắn được bà ngoại nuôi dưỡng, chỉ có tết mới về. Mỗi lần về, ba mẹ hắn đều liều mạng cải thiện bữa ăn cho hắn, không nặng thêm năm cân tuyệt đối không thả về.
"Bác sĩ Khương, đã một thời gian không thấy cậu rồi. Lúc tết cháu gái tôi đến nhà tôi, bảo tôi giới thiệu đối tượng cho nó, tôi lập tức nghĩ đến cậu. Kết quả hỏi thăm người khác mới biết cậu về nhà rồi."
Bác Triệu mỗi lần đến đều nói muốn làm mai cho Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái đã quen rồi.
"Không cần vội, đợi cuộc sống của cháu ổn định rồi hãy nói."
Bác Triệu nhíu mày, "Cậu sống thế này còn chưa ổn định sao? Đã sắp ba mươi rồi, có nhà có xe, bộ dáng lại điển trai, sao vẫn chưa có đối tượng chứ? Nếu cậu còn không tìm, đợi qua ba mươi lăm rồi muốn tìm cũng khó nha!"
Khương Tiểu Soái cười khách sáo: "Thuận theo tự nhiên thôi."
"Cậu cứ ngồi đợi như thế thì ở đâu ra chứ?'
"Bác đừng lo lắng cho cháu nữa." Khương Tiểu Soái vừa đẩy bác Triệu vào phòng tiêm, vừa dài giọng nói: "Nên đến cuối cùng sẽ đến thôi..."
Bác Triệu vừa đi, phòng khám liền an tĩnh rất nhiều, Khương Tiểu Soái đột nhiên nhớ tới Ngô Sở Úy. Hình như từ sau khi về nhà ăn tết, thì không gặp tên ngu ngốc đó nữa, điện thoại cũng rất ít gọi, không biết bận rộn vụ gì.
Dùng điện thoại bàn ở phòng khám gọi qua, bên kia tiếp máy lại là giọng nói đầy tính nghề nghiệp.
"Xin chào."
Khương Tiểu Soái bật cười: "Làm gì đó?"
Ngô Sở Úy thở ra: "Thì ra là anh à! Thời gian này tôi điều phối nhà xưởng, bận điên rồi". Uống ừng ực mấy ngụm nước, "Doanh nghiệp thực thể thật không dễ làm, đợi mai sau tôi có tiền rồi, tôi cũng đi mua nhà."
"Cậu còn chưa đủ tiền sao?" Khương Tiểu Soái cười trêu chọc, "Rút chút tiền từ kim khố của cậu ra, mua nhà chắc không tính là gì đi?"
"Tiền trong đó không thể đụng đến, tôi còn phải dùng!"
"Dùng làm gì nữa?" Khương Tiểu Soái cười híp mắt.
Ngô Sở Úy vẫn là câu đó, "Giữ để lấy vợ đó!"
Khương Tiểu Soái còn chưa kịp xem thường Ngô Sở Úy vài câu, một bóng người xuất hiện ở cửa, liếc thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, Khương Tiểu Soái kinh ngạc, tức giận, nôn nóng, bất an... rất nhiều cảm xúc trào lên, khiến hắn triệt để nghẹn họng không phát ra tiếng.
"Tiểu Soái, sao anh không nói chuyện nữa?" Ngô Sở Úy ở bên kia hỏi.
Di động của Khương Tiểu Soái trượt khỏi tay, rớt lên bàn khám, phát ra tiếng vang nặng nề.
"Kỳ quái..." Ngô Sở Úy cúp máy trước, lại ấn gọi.
Chuông di động vang lên trong phòng khám rộng rãi, rõ ràng chói tai, người đàn ông kia nghe tiếng nhạc quen thuộc, khóe môi hiện lên nụ cười trào phúng.
"Nhiều năm như thế rồi, em vẫn lấy bài ca này làm nhạc chuông?"
Khương Tiểu Soái không để tâm vấn đề của gã, hỏi thẳng: "Sao anh đến đây?"
"Anh ly hôn rồi." Người kia nói chẳng đau chẳng ngứa, "Đoạn tuyệt tất cả vì em."
Khương Tiểu Soái quả thật buồn nôn, trực tiếp ném qua một câu.
"Cút về Thượng Hải của anh, cách xa tôi một chút."
Người kia hoàn toàn xem thường lời Khương Tiểu Soái, tự dạo quanh phòng khám, đi nhìn từng góc nhỏ, muốn từ trong dấu vết sinh hoạt hai năm nay của Khương Tiểu Soái để phán đoán tình trạng tình cảm của hắn.
"Mẹ kiếp anh đừng đụng vào giá sách của tôi!" Khương Tiểu Soái bực mình.
Người kia tùy tiện rút ra một quyển sách lật vài trang, trêu chọc, "Em vẫn thích xem loại sách dưỡng sinh sức khỏe này sao? Khó trách nhiều năm trôi qua, vẫn ngon miệng như thế. Anh rất hiếu kỳ, mặt sau của em có phải vẫn chặt như thế không?"
Khương Tiểu Soái cầm ống cắm bút ném qua, người kia nhẹ nhàng tránh né, ống cắm bút văng ra ngoài cửa, biến thành vô số mảnh vụn dưới bánh trước của một chiếc xe trờ tới.
Quách Thành Vũ cong lưng nhặt mảnh vụn lên, híp mắt đánh giá một lúc, bình tĩnh đi vào trong.
Lúc này Khương Tiểu Soái đang đẩy người kia ra, đỏ mặt gân cổ mắng, người kia vẫn da dày vô sỉ, mạnh bạo ôm chặt Khương Tiểu Soái, mặt không đổi sắc chịu đựng đấm đá của hắn, thể hiện toàn diện hình tượng vô lại.
Quách Thành Vũ đứng trước cửa nhẹ ho một tiếng.
Người kia tạm thời thả Khương Tiểu Soái ra, liếc mắt đánh giá Quách Thành Vũ.
Trên mặt Quách Thành Vũ là nụ cười không rõ nghĩa: "Bác sĩ Khương, từ lúc nào chuyển sang hành nghề bác sĩ thú y vậy? Ngay cả gia súc động đực cũng phải chữa."
Người kia bước đến trước mặt Quách Thành Vũ, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng vào hắn.
Quách Thành Vũ cười ha ha: "Ở đây còn có gia súc tìm tôi xác định thân phận sao?"
Sắc mặt gã ta đen đi, vung nắm đấm, xương cốt vang rôm rốp, nhắm thẳng vào Quách Thành Vũ.
Tơ máu trong mắt Quách Thành Vũ hiện rõ đường nét dữ tợn, tiếp lấy nấm đấm kia, sau đó bóp chặt, nửa cánh tay của gã ta cũng tê dại.
"Để tao nhìn xem chứng nhận gia súc của mày."
Nói xong túm cổ áo gã ta, giật rách khóa kéo từ chính giữa, không nhanh không chậm thò tay vào, lấy bóp da của gã ra, rút danh thiếp xem.
Quả nhiên, "trùng tên" với người mà tối hôm đó Khương Tiểu Soái đã nói mớ.
"Mạnh Thao..." Quách Thành Vũ nhẹ đọc hai chữ này.
Mạnh Thao nhìn ra được Quách Thành Vũ là người có luyện võ, không muốn xung đột với hắn, nhưng Quách Thành Vũ quả thật quá mức ngang ngược, lại đang ở trước mặt Khương Tiểu Soái, khiến gã cảm thấy không còn mặt mũi.
"Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao?" Lạnh mặt hỏi.
Quách Thành Vũ vẫn thờ ơ: "Ở đây có người của tao, đương nhiên tao có chỗ lên tiếng."
"Người của mày?" Mạnh Thao cười lạnh, "Câu này tao khuyên mày đừng nói, thổi phòng chí khí người khác tự diệt uy phong của mình, Khương Tiểu Soái là người thế nào tao hiểu rõ hơn mày, nếu cậu ta có thể yêu đương được trong hai năm
này, mày cứ đá tao đi."
Vừa dứt lời, Quách Thành Vũ chưa phản ứng, Khương Tiểu Soái đã tát một cái.
"Cút!"
Mạnh Thao nắm chặt cổ tay Khương Tiểu Soái, cười ngang ngược.
"Nếu anh cút rồi, không phải em sẽ đứt từng khúc ruột sao?"
Quách Thành Vũ lạnh lùng nhìn cổ tay Khương Tiểu Soái bị Mạnh Thao nắm chặt, yên lặng đứng một bên không lên tiếng.
Mạnh Thao lại cùng Khương Tiểu Soái lôi kéo, giống như cố ý cho Quách Thành Vũ xem, khi ức hiếp Khương Tiểu Soái, cố tình kéo đến cạnh Quách Thành Vũ, có vài lần thậm chí còn dẫm lên chân Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ vẫn đứng yên bất động, không nhìn động tác đầy mị hoặc của Mạnh Thao, chỉ nhìn chằm chằm cổ tay gã. Quả nhiên, trong một lần ma sát, Mạnh Thao đụng vào Quách Thành Vũ, một con dao nhỏ dựng thẳng nhắm vào bụng Quách Thành Vũ.
Bốp!
Con dao rớt xuống đất, Mạnh Thao cúi đầu nhìn, còn chưa kịp phản ứng chuyện ra sao, cổ tay đột nhiên truyền đến đau đớn kịch liệt. Nâng tay lên nhìn, hai con mắt lập tức sung huyết.
Vừa rồi Quách Thành Vũ có nhặt mảnh vỡ của ống cắm bút, lúc này nó đâm thẳng vào cổ tay Mạnh Thao.
Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của Mạnh Thao, Quách Thành Vũ túm chặt cổ tay gã, rút mảnh vỡ ra.
Máu phun đầy mặt Mạnh Thao.
Sắc mặt Khương Tiểu Soái thoáng biến đổi, vội vã đến tủ lục tìm băng cầm máu.
Mạnh Thao đỏ mắt nói: "Mẹ kiếp mày buông ra, cắt phải động mạch rồi! Đây không còn là chuyện đùa nữa!"
"Tao cũng không đùa với mày!"
Quách Thành Vũ không lạnh không nóng, cầm di động, ấn gọi 120.
"Xin đến xx một chuyến, ở chỗ chúng tôi có người tự sát."
Mạnh Thao đỏ mặt tía tai quát lên với Quách Thành Vũ: "Không cần gọi xe cấp cứu, tao tự lái xe đến bệnh viện!" Nói xong giật mạnh tay mình, nhưng lại giật không ra.
"Bây giờ muốn đi rồi?" Quách Thành Vũ cười dữ tợn, "Tao thì không muốn bỏ qua cho mày."
"Đợi xe cấp cứu đến thì tao cũng chết rồi!" Mặt Mạnh Thao tím đi.
"Không nhanh như thế." Quách Thành Vũ nói xong dồn sức vào tay, lập tức máu chảy như suối, trên mặt thì vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, "Yên tâm đi, tao sẽ khống chế tốc độ cho mày."
Khi Khương Tiểu Soái tìm được băng cầm máu, bị cảnh trước mắt hù dọa, sắc mặt Mạnh Thao tái nhợt, môi liên tục co giật, áo cũng sắp bị máu nhiễm đỏ. Lúc này, tay Quách Thành Vũ vẫn đang bóp ngay chỗ chết người, ra sức nặn máu ra ngoài.
"Anh mau buông anh ta ra!" Khương Tiểu Soái nôn nóng kéo tay Quách Thành Vũ, "Như vậy sẽ chết người."
Quách Thành Vũ vung tay kéo Khương Tiểu Soái vào lòng, ôm thật chặt, thong dong thản nhiên nói với hắn: "Tôi muốn gã chết lúc nào, gã sẽ chết lúc đó."
Khương Tiểu Soái sợ hãi nhìn gương mặt Mạnh Thao mất đi sắc máu trước mặt mình, máu chảy đầy đất, gần như đã đạt đến một nửa lượng máu trong người. Theo tốc độ này, không chết mới lạ, thế là lại liều mạng giãy vài cái.
"Gã không chết được." Quách Thành Vũ lại nói một câu.
Vào giờ phút này, là bác sĩ, Khương Tiểu Soái lại trở nên bình tĩnh bởi ánh mắt kiên định của Quách Thành Vũ.
Kết quả, chuyện chính là rất trùng hợp, bình thường xe cấp cứu trong mười phút chẳng bao giờ tới nơi, hôm nay chưa được năm phút đã đến. Khương Tiểu Soái nghe tiếng còi của xe cấp cứu, đột nhiên không biết lấy sức đâu ra, giãy khỏi tay Quách Thành Vũ, lúc này mới quấn băng cầm máu cho Mạnh Thao.
Sau đó lại kéo tay Quách Thành Vũ lên trên cánh tay Mạnh Thao, tạo hình ảnh giả như đang cầm máu cho Mạnh Thao, cho dù máu đã bị Quách Thành Vũ vắt ra gần hết rồi.
Ánh mắt Quách Thành Vũ biến đổi, lúc này, Khương Tiểu Soái thế nhưng còn có thể nhớ đến mình...
Nhân viên điều dưỡng nâng Mạnh Thao chỉ còn thoi thóp lên cán cứu thương.
Khương Tiểu Soái muốn đi theo xe cấp cứu, Quách Thành Vũ cản lại, bảo Lý Vượng đi theo.
Sau khi xe cấp cứu đi rồi, Khương Tiểu Soái ướt mồ hôi ngã lên ghế.
Quách Thành Vũ nhặt cây dao nhỏ dưới đất lên, bất giác nghĩ, nếu hôm nay hắn không đến, dao này là chuẩn bị cho ai?
Sau một lúc trầm mặc, trong phòng khám vang lên giọng nói lạnh lẽo.
"Một là cho gã chết, hai là tôi sẽ bảo vệ cậu."