Buổi tối, Ngô Sở Úy dùng di động đăng nhập tài khoản của mình, quả nhiên thấy Lý Chi Linh add y.
Nickname là "Ngựa Phi Điên Cuồng".
Ngô Sở Úy ban đầu còn chưa phản ứng kịp, loại khuê tú nhà giàu như Lý Chi Linh sao lại lấy cái nickname khí thế như vậy? Sau đó tra một chút mới biết, đây là một cách giải thích trong từ "rong ruổi". (Rong ruổi: đồng âm với từ Trì Sính)
Thế là, Ngô Sở Úy cũng đổi tên tài khoản mạng, thành "Dây Thừng".
Bên này vừa mới xong xác nhận, bên kia đã gửi đến một gương mặt cười dễ thương.
Nôn nóng thật... Ngô Sở Úy nghĩ, tuy tôi cũng rất muốn nhanh chóng làm cô nhụt chí, nhưng vì để Trì Sính diễn giống thêm chút nữa, tôi phải kìm nén một chút mới tốt.
Năm phút sau, Ngô Sở Úy mới gởi qua một dấu chấm câu.
Ngựa Phi Điên Cuồng: Có ý gì?
Dây Thừng: Không.
Ngựa Phi Điên Cuồng: Đã ăn chân giò lát lên men em mua hôm nay rồi chứ?
Dây Thừng: Ừ.
Ngựa Phi Điên Cuồng: Ngon không?
Dây Thừng: Ừ.
Ngựa Phi Điên Cuồng: ...
Lúc này, Túi Dấm Nhỏ đang "thân mật" cọ trên da bụng của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy giống như một cái lò than, vừa đến mùa hè liền bốc khói.
Nhị Bảo thích nóng, Đại Bảo ham mát, hai đứa dở hơi trời sinh một đôi.
Ba nuôi bên cạnh nhìn mà nóng mắt, cũng không biết là ghen tỵ với Nhị Bảo dính lấy Đại Bảo, hay ghen tỵ Đại Bảo bảo vệ Nhị Bảo. Tóm lại trong lòng chua lè, thò tay qua, ý đồ muốn xách Túi Dấm Nhỏ đi, kết quả gặp phải kháng nghị kịch liệt của Ngô Sở Úy.
"Đừng đem đi, nó đi rồi tôi sẽ nóng."
"Nóng thì mở điều hòa." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình di động nói: "Tôi hứng điều hòa rất dễ tiêu chảy."
Phàm là chuyện có liên quan đến đường ruột, hù dọa đảm bảo chuẩn, Trì Sính tuyệt đối thu tay.
Di động lại truyền đến âm báo có tin.
Ngựa Phi Điên Cuồng: Bình thường sao anh cứ lạnh nhạt với em vậy?
Dây Thừng: Không.
Ngựa Phi Điên Cuồng: Rõ ràng là có.
"Dây Thừng" vừa định trả lời, cái đầu không thành thật của Túi Dấm Nhỏ nạy mép quần lót của Ngô Sở Úy lên chui vào, thấy được trứng lớn, còn là hai trái, rất vui, há miệng cắn một phát.
Dây Thừng: A a a a a.
Ngựa Phi Điên Cuồng: ??? Chuyện gì vậy?
Ngô Sở Úy lau mồ hôi trên trán, đáp lại một chữ "gấp".
Ngựa Phi Điên Cuồng: Gấp cái gì?
Ngô Sở Úy vừa bấm được một chữ, điểm mẫn cảm bên ngực trái bị răng Trì Sính cắn chặt, thân thể không khỏi run rẩy vài cái, ngón tay chọt chọt trên màn hình.
Sau đó, với trình độ cực cao chọt ra được bốn chữ "gấp muốn thao em", hơn nữa còn gửi qua.
Không cần nghi ngờ tính trùng hợp của chuyện đáng sợ này, từ "gấp" là Ngô Sở Úy tự bấm ra, chữ "muốn" đó là hệ thống tự động phối hợp. Câu này lại là câu chuyên dùng vào lúc tán tỉnh của Ngô Sở Úy và Trì Sính khi xa cách hai nơi, cho nên "thao em" nằm ở vị trí hàng đầu được sử dụng nhiều nhất, thế là...
Ánh mắt tối tăm của Trì Sính đảo qua mặt Ngô Sở Úy, âm u hỏi: "Nói chuyện với ai đó?"
"Không ai cả." Ngô Sở Úy nhét di động xuống dưới gối.
Trì Sính cợt nhã nói: "Gọi ba nuôi."
Ngô Sở Úy sửng sốt: "Không phải anh không thích nghe xưng hô này sao? Lần trước tôi chỉ đùa với anh thôi anh đã mắng tôi rồi, còn nói tôi tìm chết." Ngô Sở Úy rất là ghi thù.
Tay Trì Sính bao kín lấy trái trứng mềm mại, nói: "Chính vì quá kích thích, cho nên không dám nghe."
Ngô Sở Úy vừa nghe vậy liền không dám gọi.
"Nếu cậu cảm thấy gọi ba nuôi không đủ thân, vậy gọi ba cũng được."
Ngô Sở Úy xấu hổ bực bội không thôi: "Anh biến thái quá!"
"Gọi hay không?"
Ra vẻ ngang ngược: "Chết cũng không gọi."
"Không gọi đúng không? Vậy tôi thao cậu đến khi cậu gọi mới thôi!"
Ba giờ rưỡi sáng, sau khi bị Trì Sính oanh tạc điên cuồng bốn vòng, Ngô Sở Úy cuối cùng phát ra "tín hiệu" đầu hàng.
"Ba nuôi... ba nuôi..."
"Chỉ gọi thôi không được." Trì Sính xấu xa cực điểm, "Cậu phải nói xem ba nuôi đang làm gì đây?"
Ngô Sở Úy nào mở miệng được? Tiếng ba nuôi này đã khiến y đỏ cả mặt rồi.
"Không nói?"
Khai hỏa động cơ điện ở eo, liên tục húc mạnh không gián đoạn, lột sạch sẽ lớp da mặt không còn lại bao nhiêu của Ngô Sở Úy.
"Ba nuôi... đang... làm tôi..."
Chỉ với câu nói này, lại khiến Trì Sính hưng phấn hết nửa đêm sau.
Ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh, Ngô Sở Úy cầm di động lên, nhìn thấy tin nhắn gởi đến ồ ạt, lập tức giật bắn.
Ngựa Phi Điên Cuồng: Anh... sao anh có thể nói với em như thế? Em khác những người bạn tình từng ở bên anh, tuy em không để ý những sự tích ác liệt của anh, nhưng em vẫn luôn biết bảo vệ bản thân. Em biết đàn ông có nhu cầu về mặt đó là rất bình thường, nhưng có thể đừng nói như vậy với một xử nử hay không? Anh sẽ khiến em sợ hãi lo lắng, không biết làm sao.
Ngựa Phi Điên Cuồng: Tại sao không nói gì? Giận em sao? Cho dù là vậy em cũng phải nói, cho dù chúng ta thật sự yêu nhau, em cũng không dễ dàng cho anh chạm vào, đối với anh hay với em đều là một sự tôn trọng.
Ngựa Phi Điên Cuồng: Sao không để ý đến em? Anh muốn em đến vậy sao?
Ngựa Phi Điên Cuồng: Anh còn trầm mặc nữa em cũng có chút sợ hãi đó.
Ngựa Phi Điên Cuồng: A a a... ngủ không được rồi.
Sau đó toàn là biểu cảm phát cuồng, phát cuồng cả một đêm...
Ngô Sở Úy lau mồ hôi trên trán, nha đầu này còn giỏi tưởng tượng hơn mình.
Kết quả, buổi chiều vừa đến công ty, đã thấy Lý Chi Linh ngồi trên sô pha đại sảnh, nói chuyện với Lâm Ngạn Duệ.
"Tổng giám đốc của chúng tôi đến rồi." Lâm Ngạn Duệ nói.
Lý Chi Linh quay đầu qua, hai vòng mắt đen thui đã sắp vượt qua lông mày mở rộng lên đến trán.
"Anh còn
nói anh là tài xế của Trì Sính, rõ ràng là tổng giám đốc mà."
Ngô Sở Úy tiếp tục khiêm tốn: "Giám đốc của cái công ty nhỏ rách nát như thế này thì gọi là giám đốc gì chứ?"
"Giám đốc công ty nhỏ thì không phải giám đốc sao?" Lý Chi Linh rất biết khen ngợi: "Người ta chỉ là giám đốc trong phòng công tác thôi mà đã rất hăng hái rồi kìa."
"Tôi thấy tinh thần cô không tốt lắm, tối qua không ngủ ngon sao?" Ngô Sở Úy cố ý hỏi.
Lý Chi Linh liền xoắn xuýt: "Đúng vậy, tối qua rầu rĩ cả đêm."
Ngô Sở Úy dẫn Lý Chi Linh vào phòng làm việc của mình, đóng cửa nói chuyện riêng.
"Sao rồi?"
Lý Chi Linh thở dài, cho Ngô Sở Úy biết về tin nhắn ô long kia.
"Anh nói xem, rốt cuộc anh ấy có ý gì? Có phải nghĩ tôi là loại phụ nữ tùy tiện không?"
Ngô Sở Úy thầm nói: Ngại quá, là tôi gửi lộn mà thôi.
Nhưng vẫn đón ý hùa lời cùng tâm lý tìm ngược của Lý Chi Linh: "Đây là suy nghĩ bình thường của đàn ông."
Lý Chi Linh rầu rĩ: "Bình thường lúc anh ấy ở đơn vị, hoặc thời gian rảnh rỗi, có phải hay có những phụ nữ lẳng lơ dâm đãng quyến rũ anh ấy không? Có phải anh ấy luôn vướng mắc không rõ với người ta không?"
Ngô Sở Úy cười: "Không có, chuyện này đều là nghe sai đồn sai thôi, căn bản không đúng sự thật. Cả ngày tôi ở cạnh Trì Sính, cũng không thấy anh ta từng làm chuyện gì không nghiêm túc với người phụ nữ nào!"
Lý Chi Linh lại hỏi: "Thật vậy sao?"
"Tôi có thể lừa cô sao?"
Lý Chi Linh vừa nghe thế, lập tức bỏ xuống gánh nặng trong lòng, nói chuyện cũng trở nên có sức lực hơn.
"Thật ra tôi quanh quẩn bên cạnh Trì Sính lâu như thế, ít nhiều gì cũng nhìn ra được, những phụ nữ ở đơn vị đều thầm yêu anh ấy, nhưng lại có mấy ai dám ngang nghiên quyến rũ anh ấy đâu?
Ngô Sở Úy oán thầm: Phải, người ta không có tố chất tâm lý như cô.
Lý Chi Linh nói tiếp: "Không phải tôi làm cao kiêu ngạo, chúng ta nói thật luôn vậy, những người đó có hy vọng sao? Cường cường liên hôn là phép tắc ở giới quan chức, mấy kẻ đó cả ngày lăn lộn trong giới chính trị, không biết bản thân mình đang ở vị trí nào sao? Tôi đoán trong lòng họ cũng biết rõ, quyến rũ được cũng chỉ bị người ta chơi đùa, còn không bằng tìm một chỗ thích hợp để gả. Cho đến bây giờ, người có thể đến gần ranh giới kết hôn với Trì Sính, cũng chỉ có mình tôi."
Những lời này, hoàn toàn đảo lộn hình tượng "không tự tin" của Lý Chi Linh, cũng khiến Ngô Sở Úy hiểu ra, loại tính ưu việt mọc ra từ rễ này, sẽ không bị tiêu diệt sau một lần đả kích.
Lý Chi Linh lại hỏi: "Này, anh nói xem tình dục của Trì Sính... có phải đặc biệt mạnh không?"
Vấn đề này, Ngô Sở Úy có quyền phát ngôn nhất.
"Cô nói xem?" Dùng ngữ khí phản vấn cường điệu.
Lý Chi Linh đỏ mặt, "Vậy khi anh ấy cùng người khác vào lúc đó, có phải đặc biệt mạnh mẽ không? Tôi cảm thấy có lúc ánh mắt của anh ấy đặc biệt biến thái hạ lưu, rất sợ anh ấy cũng như vậy trên giường, anh nói xem liệu anh ấy có mấy sở thích ác liệt không?"
Cô không phải xử nữ sao? Ngô Sở Úy thầm chế nhạo, xử nữ có thể suy nghĩ thấu đáo như thế sao?
Lý Chi Linh lặng lẽ nói với Ngô Sở Úy: "Hôm đó tôi đến phòng làm việc của anh ấy, tì lên bàn làm việc xem đồ, anh ấy ngồi đối diện tôi. Tôi quên mất mình mặc áo trễ ngực, cũng không màng che lại, kết quả tôi phát hiện chỗ đó của anh ấy... có phản ứng, hơn nữa còn khá lớn..." Nói xong còn dùng tay tả một chút.
Ngô Sở Úy thật muốn ấn đầu Lý Chi Linh xuống đất dẫm dẫm dẫm, cô biết cái đầu đó! Đó chính là khi anh ta không có phản ứng! Nếu khi anh ta có phản ứng mà mới chỉ khá lớn như thế, mẹ nó tôi còn cần phải chịu tội sao!
Mấy ngày sau, buổi tối Ngô Sở Úy dùng thân phận Trì Sính làm trò mờ ám với tình địch, nhìn cô ta giả vờ đơn thuần giả vờ kín kẽ mà không vạch trần. Ban ngày lại dùng thân phận khuê mật tán gẫu với con gái cục trưởng. Yên lặng nhìn đủ kiểu khoe khoang đủ kiểu nhiều chuyện.
Buổi tối hôm nào đó, "Dây Thừng" nhận được một tin nhắn của "Ngựa Phi Điên Cuồng".
"Ngày mai là sinh nhật của em."
Cuối cùng Ngô Sở Úy quyết định, phải dùng sợi dây thừng này ghìm con ngựa đó lại, rồi cho cái vị vừa cầm roi đã sợ run trên lưng ngựa gã chết, nhanh chóng kết thúc ngày tháng vừa mệt vừa kinh người này.