Con người càng những lúc tuyệt vọng nhất, cùng cực nhất thì ý thức lại vô cùng tỉnh táo, rất nhiều chuyện rắc rối khó gỡ thì vào lúc này lại thuận tiện được gỡ rối. Ngô Sở Úy chạy xe được nửa đường, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, đạp chân ga hết cỡ lao vù vù..
Hai mươi phút sau cậu đã đến nhà Uông Thạc.
Cái chìa khóa lúc trước công ty lắp đặt đèn cho Uông thạc được anh ta đưa cho, đến bây giờ vẫn chưa trả lại, Ngô Sở Úy trực tiếp dùng nó mở cửa, bên trong đèn thì mở, nhưng không có một tiếng động nào, điềm nhiên im ắng.
Cậu rất nhanh chạy đến phòng ngủ của Uông Thạc, mở tủ kính lấy ra đống CD, vội vàng tìm kiếm.
Cuối cùng rốt cuộc cũng tìm được một cái đĩa CD.
Nhanh chóng bỏ vào máy tính xem, cửa sổ video được bật lên, vẫn là những cảnh tượng như những chiếc CD trước cậu xem.
Nhưng Ngô Sở Úy rõ ràng thấy, chiếc đĩa CD này có vấn đề, không gian trống hầu như không có, nhưng các file video tổng cộng lại chưa đến một lửa dung lượng CD.
Rành rành cái đãi CD này còn chứa các file video ẩn, trước đây đã từng xem qua cách giải nén các file ẩn.
Và lần trước đã từng cùng Trì Sính và Quách Thành Vũ giải văn kiện mật mã.
Một file video hoàn hảo không tốn chút sức nào hiện lên, Ngô Sở Úy trong lòng phảng phất một tia ngập ngừng.
Rất nhanh sau đó trên màn hình, Trì Sính ,Quách Thành Vũ và Uông Thạc cùng xuất hiện trên đó.
Đây là một đoạn video được cắt ra từ camera giám sát ở phòng quản lý của một khách sạn nào đó, chẳng biết trước kia là Uông Thạc tìm người quản lý xin cắt cho đoạn video đó. Video chất lượng rất tốt, ba người nói chuyện âm thanh cũng nghe được rất rõ ràng.
Một lúc sau, người phục vụ gõ cửa, đưa rượu tới.
Giống như những video trước đây đã xem, ba người họ vây quanh bàn ăn vừa uống vừa trò chuyện, trong lúc Trì Sính và Quách Thành Vũ thay phiên nhau chuốc rượu cho Uông Thạc, nhưng tửu lượng của Uông Thạc vô cùng lớn, liên tiếp nhận cả hai chén rượu của hai người, cuối cùng người say lại là Trì Sính và Quách Thành Vũ.
Ngay sau đó, ba người lên hai cái giường.
Uông Thạc và Trì Sính ngủ trên một cái giường, Quách Thành Vũ một mình nằm trên một cái giường.
Tiếng ngáy to từ video truyền ra.
Uông Thạc là người cuối cùng đi ngủ, anh ta vừa ôm Trì Sính thì một âm thanh từ Trì Sính phát ra.
"Quách tử...." ( vỡ mặt.. ba ba Trì quả này vỡ mặt.)
Sau đó, Trì Sính ôm lấy Uông Thạc, liên tục gọi Quách tử, không biết gọi bao nhiêu câu.
Uông Thạc mặt từ hồng hồng lập tức trắng bạch, cắt không một giọt máu. ( Do uống rượu thôi không phải xấu hổ mà đỏ mặt)
Ánh mắt của anh ta trợn lên, từ bên trong từ từ lấp đầy bằng tuyệt vọng, Ngô Sở Úy nhìn không rời anh mắt của Uông Thạc, hình như rất giống mình bây giờ. Chỉ có điều cậu vẫn vững vàng ngồi chỗ này bất động, còn Uông Thạc lại hành động tiêu cực. (cực đoan)
Anh ta từ trên giường bước xuống, không được năm phút ánh sáng lại sáng lên lần nữa.
Đã là căn phòng khác.
Uông Thạc dìu Quách Thành Vũ ném lên trên giường, cởi bỏ quần áo của mình rồi cởi quần áo của anh ta, hai người trần truồng hai cơ thể ôm nhau ở một chỗ, vẫn không nhúc nhích, hơn ba tiếng đồng hồ vẫn nguyên vẹn như vậy.
Sau đó cửa phòng bị Trì Sính đá văng, mặt đen đi xuất hiện ở ngay trước cửa.
Sau đó, video cũng im bặt rồi tắt.
Ngô Sở Úy trong lòng vùng lên một cái ngay lập tức lại chết cứng.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của cậu.
Một tiếng Quách tử, một chuyện hiểu lầm, một chút xúc động, phá hủy tình cảm ba người sáu năm.
............................
Ngô Sở Úy đi ra ngoài được một lát ngay sau đó Trì Sính cũng xông ra ngoài, trên người bầm tím không dưới mười chỗ, trên cổ tay truyền đến âm thanh xương gãy nứt ra, lúc lái xe tay cầm vô lăng còn kịch liệt run run.
Nhưng anh ta tìm khắp cùng đường góc phố đều không thấy bóng dáng Ngô Sở Úy.
Anh thế nào cũng không nghĩ ra lúc này Ngô Sở Úy còn có thể đến nhà Uông Thạc, bình tĩnh phân tích từng chuyện từng chuyện mối quan hệ không liên quan đến mình.
Mãi cho đến khi mặt trời mọc, cánh tay Trì Sính sưng lên đến gần biến dạng, máu trên người như đọng lại toàn bộ ở đó, nhưng vẫn chưa tìm được Ngô Sở Úy.
Ngửa đầu tựa vào ghế ngồi, ép buộc mình tỉnh táo và bình tĩnh.
Ngô Sở Úy dù có xúc động như thế nào thì cũng sẽ không chạy trốn mất tích, dù sao ở nhà còn mẹ già bị bệnh, cho dù cậu có chạy đi đâu thì cũng phải về nhà.
Nghĩ đến đây, Trì Sính lái thẳng xe đến nhà Ngô Sở Úy.
Lại sợ dọa đến bà Ngô, Trì Sính dừng ở giữa đường thay quần áo, vệ sinh vết máu trên người sạch sẽ.
Bà Ngô cũng đang rối rắm một mình, vừa thấy Trì Sính như thấy được vị cứu tinh, nhất định nắm lấy tay anh không buông.
"Đại Trì, con có biết không"
Trì Sính trong lòng vô cùng căng thẳng, cho rằng Ngô Sở Úy đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi,"Làm sao vậy, dì?."
Bà Ngô thở dài nói,"Hôm trước người yêu cũ của thằng út không biết làm sao lại chạy đến đây, tặng quà cho dì, ngọt ngào nói chuyện với dì không rời."
Trì Sính sắc mặt thay đổi," Sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó cô ấy nói, cô ấy không quên được thằng út muốn cùng Úy Úy nhà dì quay lại. Nói cô ấy và thằng út hai năm nay vẫn có liên lạc, thằng út cũng có ý định quay lại. Không cho dì nói một câu liên tục nói liên tục nói không ngừng."
"Vẫn luôn liên lạc?" Hai hàng lông mày của Trì Sính nheo lại.
Bà Ngô gật đầu, " Đúng vậy, dì trước có nhắc qua với con, cô ấy rất đẹp hai đứa nó trước kia từng yêu nhau bảy năm liền."
Trì Sính trầm mặt im lặng không nói gì.
Bà Ngô lại nói,"Con nói xem cô gái này đúng thật là, trước kia cô ấy coi thường thằng út nhà dì, chê nhà dì nghèo hèn. Hiện tại thằng út nhà dì thăng chức, dáng dấp cũng càng ngày càng tuấn tú, cô ấy lại dính sát. Còn nói ban đầu chỉ là hiểu lầm. Còn nói thằng út nhà dì thật sự rất tốt, nghe được mà trong lòng dì nghẹn khuất."
"Dì đừng để bụng." Trì Sính trầm âm lên tiếng khuyên nhủ,"Người như vậy có rất nhiều."
"Đúng vậy, bây giờ con người ta rất thực tế."
Sau đó bà Ngô than thở,đột nhiên phát hiện giữa hai lông mày của Trì Sính có vết máu rất lớn, sốt ruột hỏi," Ôi ôi, trên lông mày con bị làm sao vậy? Nhanh để dì xem qua xem nào."
"Không có việc gì ạ." Trì Sính níu lấy tay bà Ngô lại, cố ý hỏi,"Dì không phải vẫn mong muốn Sở Úy nhanh nhanh cưới vợ hay sao? Xinh đẹp như vậy lại chủ động đến tận cửa, sao dì còn bực bội.?"
"Nghĩ thì nghĩ vậy chứ cũng không thể nói được." Bà Ngô nghiêm trang nói,"Chuyện cưới xin không thể cấp tốc được, người thì có nhưng
cũng không thể chọn bừa ai được! Người như Nhạc Duyệt con nói dì có thể đồng ý hay sao? Cô ta muốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì liền quay lại, cái loại người này dì tuyệt đối .... không thể chấp nhận.!"
Trì Sính rùng mình một cái,"Dì vừa nói tên là gì ạ.?"
"Nhạc Duyệt hả! Vốn dì đã quên tên cô ta, kết quả hôm nay lại liền nhớ ra."
Trì Sính vẫn có chút không thể tin được, cố hỏi."Là Nhạc Duyệt, Duyệt Duyệt? Là tên thật cũng như tên gọi hàng ngày.?"
"Là tên thật." Bà Ngô đặc biệt rõ ràng nói với Trì Sính,"Cô ta họ Nhạc tên Duyệt, cùng với thằng út nhà dì học đại học, rồi yêu nhau được bảy năm rồi."
Trì Sính trong đầu như có vật gì oanh tạc.. rồi bùng nổ.
Bà Ngô nắm lấy tay Trì Sính hăng hái căn dặn," Con hãy khuyên nhủ thằng út nhà dì, đừng để nó làm chuyện ngu ngốc gì với cái con bé này, sau này thằng út sẽ không có quả ngon quả ngọt mà ăn. Con làm cho nó đừng có nhớ thương cô ta, cũng không được liên lạc với cô ta. Nó rất nghe lời con nói, con khuyên nó khẳng định nghe theo."
Trì Sính không biết bản thân mình bằng cách nào đi ra khỏi nhà Ngô Sở Úy.
Xe phóng trên đường, Trì Sính trong đầu ong ong quanh quẩn những lời bà Ngô nói.
"Cô ta và thằng út nhà dì hai năm qua vẫn luôn giữ liên lạc. Thằng út cũng có ý muốn quay lại."
"Cô ta họ Nhạc, tên Duyệt, và cùng thằng út nhà dì là bạn học đại học, cũng yêu nhau được bảy năm rồi."
"Làm cho nó đừng có nhớ thương cô ta, cũng không được liên lạc với cô ta."
...........................
Trì Sính không dám nghĩ nữa, bà Ngô nói Nhạc Duyệt là bạn gái trước đây của cậu ta, nếu quả thực là như vậy, thì mục đích tiếp cận mình của Ngô Sở Úy trước đây................
Trì Sính đạp chân ga, chạy nhanh gió đến phòng khám.
Quách Thành Vũ ở đó cũng đau thương buồn thiu, Khương Tiểu Soái đến bây giờ cũng chưa trở về.
Phòng khám chỉ có một mình người phụ giúp bận rộn, Trì Sính người đầy tàn bạo đi vào, người phụ giúp phòng khám ngẩng đầu nhìn một cái sợ đến lùi vài bước.
"Xin hỏi.... anh có chỗ nào không thoải mái....?"
Trì Sính mặt không thay đổi nói,"Trong lòng không thoải mái..."
"Anh muốn điều trị? hay là uống thuốc...."
Trì Sính nói thẳng,"Cậu đi ra ngoài là được."
Người phụ việc phòng khám cứng đờ không nhúc nhích.
Trì Sính ánh mắt lạnh lẽo thấu xương quay đầu nhìn sang, chỉ một ngón tay hướng ra ngoài cửa.
Người phụ việc phòng khám gần như té chạy đi.
Trì Sính trực tiếp đi vào buồng trong, lục tung mọi thứ, ngăn kéo tủ cũng bị đập nát, bất kể phát hiện chỗ nào khả nghi. Sau đó anh ta cúi xuống gầm giường phát hiện một cái hòm lớn.
Trên cái hòm bị khóa hai cái ổ khóa, đều bị Trì Sính trực tiếp đấm phá hỏng.
Bên trong có hai chồng sách, lúc ban đầu còn nghĩ là, Ngô Sở Úy muốn tạo thiện cảm với mình, quyết chí muốn đọc sách để cùng Trì Sính có chung quan điểm, sách đại học cũng mang ra đọc hăng hái."
Bên trong sách vẫn còn kẹp kẹp lại, trước đây Trì Sính rất cảm động, hiện tại nhìn lại chỉ thấy đầy mùi " Âm mưu."
Trì Sính lật lật, lật qua có ảnh chụp chung.
Trong tấm hình có hai người như muốn chọc mù mắt anh ta.
Dũng khí sừng sững không thể đạp ngã, đột nhiên ở trong lòng sụp đổ hoàn toàn.
Sau đó, anh tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên lật đến một xấp tài liệu tổng kết rất dày.
"Trì Sính, nam, hai mươi tám tuổi, nhân viên nhà nước, ba họ Trì sống xa nhau, bí thư thành phố, ngay thẳng chính trực, thường ngày rất thích nuôi rắn, biệt danh "Chàng rắn...."
"Hôm nay thu hoạch: Dùng qua "Chiến thuật quanh co" Thú cưng của anh ta đã tạo thói quen do mình đút đồ ăn cho, anh ta cũng đã quen với việc mình "bắt chuyện." Đây là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, tôi nếu không ngừng cố gắng, sớm ngày chia sẽ đôi cẩu nam nữ."
"Tận dụng mọi khả năng lợi dụng quyền thế mưu tài trong tay Trì Sính."
"Phương châm của mình là: Lợi dụng anh ta, giày vò anh ta, đùa giỡn anh ta, lừa gạt anh ta, cuối cùng thì đá đít anh ta."
"............"
Hai người cùng tính toán, chỉ là Trì Sính tính toán ở trong lòng, còn Ngô Sở Úy tính toán trên giấy.
Khương Tiểu Soái đã từng nhắc nhở, không phải cái gì cũng nên viết hết vào giấy như thế.
Ngô Sở Úy nói,"Trí nhớ tốt không bằng bút viết ra để nhớ mãi."
Trì Sính siết những "Chứng cứ phạm tội" trong tay thật lâu im lặng không nói lời nào.
Người phụ việc phòng khám vừa ra khỏi cửa đã lập tức gọi điện cho Khương Tiểu Soái cho cậu ta biết thành phần khủng bố vừa vào phòng khám.
Khương Tiểu Soái lập tức lại gọi cho Ngô Sở Úy nói cho cậu ta biết Trì Sính đang ở phòng khám.
Ngô Sở Úy nhận được điện thoại, cậu cũng đang trên đường đến gặp Trì Sính, cậu rời nhà Uông Thạc cũng được bảy tám tiếng rồi.
Buông điện thoại xuống, hít một hơi, rồi lên xe.
Xe chạy trên đường rất nhanh, Ngô Sở Úy nhìn lướt qua trong túi sách đĩa CD, trong lòng lặng trĩu.
Đi hết bước này, thì hoàn toàn chấm dứt.
Đứng ở trước cửa, Ngô Sở Úy rất bình tĩnh, không chút xao động.
Cửa từ bên trong cài chốt lên, đẩy không thể đẩy ra, trực tiếp dùng cùi chỏ đập vào, cửa ầm một tiếng mở ra.
Trì Sính ngồi ngay ngắn ở trước bàn chuẩn đoán bệnh, lẳng lặng nhìn Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy chết chân tại cửa.