Ngô Sở Úy lại mất ngủ, một mặt là hưng phấn quá độ, mặt khác là do đói.
Nằm trên giường trở mình đi, trở mình lại, cuối cùng Khương Tiểu Soái bị đánh thức.
Quay mặt lại, tay vân vê lọn tóc xoăn hỏi,"Đại Úy, cậu làm sao vậy?"
Ngô Sở Úy thở dài, "Không có việc gì, cậu ngủ tiếp đi."
"Cậu vẫn còn nghĩ đến anh ta?"
"Không có." Ngô Sở Úy giọng nhàn nhạt thờ ơ nói.
Khương Tiểu Soái có thể hiểu được Ngô Sở Úy đang đau khổ, dù sao cậu cũng từng trải qua.
"Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ đi."
Khương Tiểu Soái nắm lấy tay của Ngô Sở Úy.
Tay của Ngô Sở Úy vừa rời khỏi bụng, âm thanh 'ọt ọt' truyền đến tai Khương Tiểu Soái.
"Tiếng gì vậy.?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy nói,"Không có việc gì, bụng có chút khó chịu, tôi đi nhà vệ sinh lát."
Khương Tiểu Soái liền để Ngô Sở Úy đi.
Kỳ thực, Ngô Sở Úy căn bản không đi vào nhà vệ sinh, mà là đi tìm đồ ăn, một mình ở dưới bếp vụng vụng trộm trộm hơn nửa ngày, đều không tìm được một chút thức ăn. Cuối cùng đem đồ đạc trong bếp lật tung lên, liền thấy một thùng hoa quả.
Quên đi, hoa quả thì hoa quả, chỉ cần có thể lấp đầy dạ dày là được rồi.
Thế nên, Ngô Sở Úy cầm lấy một quả táo liền gặm.
Người đang đói bụng, táo ăn vẫn thấy ngon vô cùng, hơn nữa mấy ngày qua bị Khương Tiểu Soái kìm kẹp lâu như vậy, Ngô Sở Úy ăn không dứt. Vừa ăn xong một quả thấy chưa đủ, lại ăn thêm một quả, vẫn thấy chưa đủ, lại cầm một quả lên.
Ăn một mạch, Ngô Sở Úy mới phát hiện được mùi vị cũng không tồi.
Sáng sớm hôm sau, Khương Tiểu Soái lúc thức dậy, Ngô Sở Úy đã đến công ty.
Khương Tiểu Soái rửa mặt xong, chuẩn bị đem hai quả táo đến phòng khám.
Kết quả kiểm tra ra, có vẻ thiếu mấy quả.
Khương Tiểu Soái cuộc sống sinh hoạt là một người rất cẩu thả không hay chú tâm đến mấy chuyện lặt vặt, không giống như Ngô Sở Úy tính toán chi li, đối với đồ trong nhà đều không có gì là khái niệm quan tâm để ý chi tiết, chi li. Nhưng Quách Thành Vũ tặng gì đó thì khác, Khương Tiểu Soái ngày hôm qua từng quả từng quả nhặt lên, mỗi quả đều làm cậu đau lòng một trận, có lẽ vậy mà số lượng nhớ rõ ràng.
Thiếu ba quả.
Trong một đêm bốc hơi mất ba quả!
Chẳng lẽ là Ngô Sở Úy sáng sớm mang đi?
Không có khả năng chứ ...... Cậu ta ngay cả cơm đều không nuốt trôi, làm gì có tâm tư nào mà ăn hoa quả? Hơn nữa, tối hôm qua lúc mình ăn cũng hỏi cậu ta, cậu ta một chút hứng thú cũng không có mà!
Đang nghĩ ngợi, Khương Tiểu Soái đột nhiên liếc sang thùng rác...... ba lõi táo.
Khương Tiểu Soái hơi nheo cặp mắt lại, lại bắt đầu vận hành đầu óc suy nghĩ tỉ mỉ, tự dưng bản chất tưởng tượng điên cuồng lại phát huy được. Thông suốt một chi tiết nho nhỏ, cậu ta có thể nhìn ra phía sau có một vài điểm đáng ngờ. (Không ngu quá nhỉ, hay do Úy quá đói.)
Buổi trưa tan tầm, Ngô Sở Úy theo thường lệ buồn bã mà đi vào phòng khám.
Khương Tiểu Soái ăn mặc rất chỉnh tề, đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa.
Ngô Sở Úy giả vờ vô cùng kinh ngạc,"Cậu đang muốn đi đâu thế?"
Khương Tiểu Soái nói,"Đi tìm Quách tử."
"Oh!."
Ngô Sở Úy vẻ rất mất mát lên tiếng, như không tin vào tai mình lại có chút cảm thông Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái muốn từ trên mặt của Ngô Sở Úy tìm ra sơ hở, nhưng cái gì cũng chưa tìm ra.
Nhấc chân vừa muốn đi, lại bị Ngô Sở Úy kéo lại.
"Cậu thực sự muốn đi hả?"
Khương Tiểu Soái gật đầu,"Hơn nữa buổi tối tôi không về."
Ngô Sở Úy hỏi,"Cậu đã suy nghĩ rõ ràng?"
Khương Tiểu Soái nói,"Nghĩ đến vô cùng rõ ràng."
Nói xong, lắm lấy tay của Ngô Sở Úy siết chặt một cái, nghênh ngang lái xe đi.
Đến khi xe của Khương Tiểu Soái không thấy bóng dáng, Ngô Sở Úy mới lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Buổi trưa, Ngô Sở Úy thỏa mãn ăn no một bữa cơm, buổi chiều, chịu không được đắc ý lại chạy quay về công ty.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc liền cấp tốc gọi điện cho Trì Sính.
"Tôi sớm hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Soái đi tìm Quách tử rồi."
Giọng của Trì Sính vẫn bình tĩnh vững vàng, ổn định.
"Ý cậu là tôi có thể sớm đi gặp cậu.?"
Ngô Sở Úy hé miệng cười dâm đãng.
"Anh thấy thế nào?"
Hơn hai mươi phút sau, xe Trì Sính dừng ở cửa công ty của Ngô Sở Úy.
Vừa vào phòng làm việc, ngay cả cửa không đóng, Trì Sính và Ngô Sở Úy mãnh liệt quấn quýt ôm ấp ở trong phòng, Trì Sính ở trên cổ Ngô Sở Úy cắn cắn gặm gặm in dấu răng, tay của Ngô Sở Úy luồn vào trong quần Trì Sính ra sức giật giật nhúm lông.
"Cậu không sợ đây là âm mưu của sư phụ cậu vạch ra?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy chắc chắn tuyên bố rằng,"Yên tân đi, cậu ta không có cái đầu óc đấy."
"Nhỡ ra sau này cậu ta biết sự thật, oán hận cậu thì làm sao bây giờ?" Trì Sính lại hỏi. (ba ba đừng ăn nữa, hỏi lắm thế, ăn thì ăn đi lại còn sỹ... )
Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng,"Cậu ta dựa vào cái gì mà oán hận tôi? Trước đây nếu không có cậu ta, tôi có thể rơi vào trong tay anh hay sao? Cũng nên để cho cậu ta nếm chút đau khổ, hơn nữa muốn cho Quách tử sửa cái tật lắm điều của cậu ta đi." ( Úy quá là ác mà..)
Nói xong, liền ôm cổ Trì Sính nhảy lên người anh hôn chụt một cái, rồi vui mừng hú hú lên mấy tiếng kích động.
Đột nhiên, cửa ầm một tiếng, cách cửa bị đạp tung ra.
Bóng dáng thịnh nộ của Khương Tiểu Soái xuất hiện ở cửa.
Ngô Sở Úy bỗng nhiên bất ngờ, cấp tốc từ trên người Trì Sính nhảy xuống.
Đáng tiếc, Khương Tiểu Soái mọi thứ đều thấy được, cái gì cũng đều nghe được. Từ lúc Ngô Sở Úy rời phòng khám lái xe tới công ty, Khương Tiểu Soái vẫn luôn đi theo sau lưng cậu. Quả nhiên, Ngô Sở Úy đến công ty trong chốc lát, xe Trì Sính cũng đến ngay sau đó không nhanh không chậm.
Ngô Sở Úy kinh ngạc nhìn Khương Tiểu Soái nửa ngày không nói ra một câu.
Khương Tiểu Soái liền nói bốn chữ.
"Hai người thật giỏi ! ! !"
Nói xong, mặt lạnh quay đầu đi khỏi.
Ngô Sở Úy đuổi theo ngay lập tức, không ngừng cùng cậu ta giải thích, từ phòng làm việc vẫn giải thích đến tận cửa công ty, trên đường không biết bị Khương Tiểu Soái quăng cho bao nhiêu cái tát, nói bao nhiêu câu khó nghe.
Mãi cho đến khi Khương Tiểu Soái lên xe, Ngô Sở Úy vẫn ở cửa sổ xe miệng khốn khổ cầu xin.
"Tiểu Soái, cậu cũng đừng giận tôi mà! Tôi không phải cố ý!" ( Tôi cố tình)
Khương Tiểu Soái không nói hai lời, nhằm chân ga đạp mạnh một cái, để Ngô Sở Úy lại một mình xụ mặt nhìn xuống đất.
Khó chịu không đến một phút
đồng hồ, Ngô Sở Úy xoa bóp gương mặt một cái, lại hào hứng trở về phòng làm việc.
"Mau, nhanh gọi cho Quách tử, thực hiện bước tiếp theo kế hoạch."
Sau khi đi ra từ công ty của Ngô Sở Úy, Khương Tiểu Soái liền đem di động tắt nguồn, bao cảm xúc cấp bậc đều xuất hiện, cứ thế lái xe đi đến khi trời nhá nhem tối. Thời điểm này, tất cả mọi xe cộ đều thẳng hàng chạy về nhà, xe Khương Tiểu Soái chen nhau trong dòng xe tấp nập, cậu hướng mắt ra ngoài cửa xe, trong lòng chỉ thấy nhớ nhà, nỗi nhớ khi không còn ai để tin tưởng, không ai bên cậu.
Nhà của cậu ở chốn nào? (Hơi thương Soái 1 tý... chỉ 1 tý thôi..)
Mặc dù vẫn còn cha mẹ, nhưng cha mẹ cậu ở thành phố khác cách xa cậu, Ngô Sở Úy tuy rằng không còn cha mẹ nhưng cậu lại có người yêu thương.
Vừa nghĩ tới Ngô Sở Úy, lại nghĩ tới buổi chiều nghe được những lời này, Khương Tiểu Soái từng đợt trái tim như bị đóng băng.
Cậu không có ý định về nhà, bởi vì mấy ngày hôm nay tối nào cậu cũng cùng ngủ với Ngô Sở Úy, cậu không muốn nằm chung trên cái giường kia, mà đòi lại thì không đành lòng.
Vì vậy lái xe trở về phòng khám.
Hơn mười giờ tối, Khương Tiểu Soái dựa ở trước cửa sổ, nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã ầm ĩ.
Nếu như bình thường, Khương Tiểu Soái nhất định là người đầu tiên xông ra xem náo nhiệt. Nhưng hiện tại hoàn toàn không có hứng thú, hờ hững thờ ơ, ầm ĩ hay không ầm ĩ, náo nhiệt hay không náo nhiệt, với cậu thì có liên quan gì?
Lúc này, Khương Tiểu Soái mới đem di động bật lên.
Điện thoại vừa mới mở lên đã hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Lý Vượng, hơn nữa cách đây không lâu.
Khương Tiểu Soái căng thẳng trong lòng.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bình rượu vỡ.
Khương Tiểu Soái lúc này mới cảm giác không thích hợp, nằm úp sấp đến trước cửa sổ tỉ mỉ nghe một chút, cảm giác tiếng cãi vã có chút quen tai.
Một lát sau, Lý Vượng lại gọi điện thoại tới.
"Tiểu Soái, Quách tử có ở chỗ cậu không?"
Khương Tiểu Soái nói,"Không có, tôi chưa gặp anh ta, làm sao vậy?"
"Anh ta nửa tiếng trước nhận một cuộc điện thoại, đột nhiên tức giận đùng đùng ra ngoài, không cho tôi theo. Tôi sợ anh ta xảy ra chuyện, cho nên gọi điện hỏi cậu một chút."
Hai người đang nói, bên ngoài lại truyền tới một tiếng thét chói tai.
Khương Tiểu Soái để di động xuống, nhanh chóng vọt ra ngoài.
Đối diện phòng khám ngay trên sân bóng rổ, Quách Thành Vũ và Trì Sính đang đánh nhau.
Khương Tiểu Soái đứng ở cách đó không xa sững sờ nhìn, bên tai đều là tiếng gào thét của Quách Thành Vũ.
"Các cậu làm như vậy còn gọi là con người hay sao? Các cậu lừa gạt cậu ấy làm gì? Cậu ấy bị thương tổn các cậu không biết hay sao? Các cậu vẫn còn cố bắt cậu ấy nhớ lại quá khứ trước đây, làm thủ đoạn kích động cậu ấy! !"
(Biết là kế hoạch nhưng vẫn cảm động.. hu hu Quách ơi....)
"Trì Sính, tôi cho cậu biết, tôi Quách Thành Vũ thà rằng không ngủ với cậu ấy, cũng không muốn để cho cậu ấy đau khổ.!"
"Ai cũng không được phép ức hiếp Soái Soái, cho dù cậu Trì Sính, cũng không được!"
"......."
Mấy ngày nay, cảnh ngộ gặp nhiều, chuyện không vui cũng nhiều, trái tim lạnh như băng, mấy câu nói đó của Quách Thành Vũ, cuối cùng Khương Tiểu Soái lòng lạnh như băng cũng có chút ấm ấp. Trong nhất thời, tất cả ủy khuất trong lòng, vấn đề Trì Sính và Quách Thành Vũ thân thiết với nhau, Ngô Sở Úy tính kế "Trả thù" cậu, đều bị mấy câu nói đó của Quách Thành Vũ lau sạch.
Trước đây, Quách Thành Vũ ở trong lòng hắn chỉ là một kẻ cuồng vọng tự đại, nhiều tiền nhiều tài, đầu óc hơn người. (Cao phú suất đấy)
Nhưng hôm nay nói những lời kia, trong nháy mắt hình ảnh Quách Thành Vũ ở trong lòng Khương Tiểu Soái cao lên một bậc, biến thành có tình có nghĩa, là người đàn ông xứng đáng để cậu có thể chấp nhận hi sinh tất cả."
Nghĩ như vậy, Khương Tiểu Soái rốt cuộc mở miệng.
"Đừng đánh nhau nữa."
Trì Sính đã sớm đánh mệt mỏi, nhưng để đạt được hiệu quả tốt nhất, vẫn cắn răng kiên trì một lúc, đến lúc Khương Tiểu Soái đi tới trước mặt anh mới bằng lòng ngừng tay.
Khương Tiểu Soái cũng không thèm liếc nhìn Trì Sính một cái, trực tiếp kéo tay của Quách Thành Vũ.
"Đi, chúng ta về nhà."
Quách Thành Vũ có cứng rắn đến đâu cũng bị câu nói đó đâm thẳng vào buồng tim xuống lục phủ ngũ tạng mà kích động.
"Về nhà nào?"
Khương Tiểu Soái liếc mắt lườm anh ta,"Nhà của anh, anh vẫn còn không biết hay sao?"
Quách Thành Vũ lộ ra nụ cười hiếm thấy, lại đơn giản thuần khiết như vậy.
Đợi hai người đi xa, Ngô Sở Úy mới từ bồn hoa phía sau chạy đến, mạnh mẽ nhảy lên trên người Trì Sính, cười ha ha một trận, kích động không thôi mà nhéo cổ Trì Sính hỏi,"Tôi giỏi không?"
Trì Sính gật đầu.
Ngô Sở Úy vừa vui vẻ, vừa cưỡi ở trên vai Trì Sính, huýt sáo về nhà.