Cuối cùng, cũng vì Ngô Sở Úy trước sau do dự không quyết, gửi đi hai ám hiệu, khiến Trì Sính khó phân biệt.
Vốn Ngô Sở Úy phát đi hai ám hiệu trước và sau có cùng ý nghĩa, chỉ là phương thức biểu đạt khác nhau, ở giữa dùng ba số 8 (bát bát bát = bất bất bất=không không không) để phân chia. Kết quả Trì Sính đem một chuỗi chữ số này gộp thành một câu, trong đó bao gồm cả ba số 8, ý nghĩa vốn đơn giản trong nháy mắt trở nên phức tạp.
Cho dù nghiền ngẫm dãy số này thật lâu, cũng không lý giải được tư duy siêu phàm này của Ngô Sở Úy.
Đưa ám hiệu cho Quách Thành Vũ, nhờ anh ta giúp giải mã.
Kết quả đầu óc cáo già như Quách Thành Vũ, khổ sở tưởng tượng cả giờ, cũng bất lực trước ám hiệu này. Anh ta có thể giải mật mã có độ khó cao, nhưng anh không nhất định có thể giải được mật mã sửa đi sửa lại.
Vì vậy, ném cho Trì Sính ánh mắt tôi đã cố gắng hết sức.
Hai người trầm mặc một lúc, mắt híp của Quách Thành Vũ đột nhiên trở nên linh hoạt.
"Tôi thấy, có khi thông minh chưa chắc đã giải được."
Mặc dù Trì Sính rất không muốn giao việc "giải mã" dãy số này cho người khác, nhưng thật là bị buộc nhất định phải nhường lại, không thừa nhận sự khác nhau là không được. Có chút suy nghĩ, không phải tiểu thụ không thể hiểu thấu, mật mã của tôi, trừ sư phụ không ai có thể phá giải.
"Vậy cậu còn chờ gì nữa?" Trì Sính ánh mắt thâm trầm quét về phía Quách Thành Vũ "Mau gọi cậu ta tới đi!"
Quách Thành Vũ nhíu mày, xa xôi nhắc nhở "Cậu quên rồi à? Tối qua tôi mới chọc cậu ta giận rồi!"
Lông mày rậm của Trì Sính nhíu chặt, giọng nói tỏ rõ không vui nói "Cũng một ngày rồi còn chưa dỗ được."
Quách Thành Vũ bóc mẽ anh "Cậu và Đại Bảo mới làm lành mấy ngày nay, cậu mất bao lâu mới dỗ cho cậu ấy cười hả."
"Đừng nói lời thừa với tôi!" Trì Sính không nhịn được giục, "Đi, mau dắt cậu ta tới chỗ tôi!"
Quách Thành Vũ thở dài, đành bất đắc dĩ mang thân đi chịu tội.
Hơn một giờ sau, quả nhiên một mình trở về.
"Bà xã tôi nói, trừ cậu không ai mời được." Quách Thành Vũ nói.
Trì Sính ánh mắt âm trầm, trên mặt lộ vẻ nén giận.
"Thằng nhóc này cũng có giá đó!"
Quách Thành Vũ buông tay, "Dù sao tôi cũng không quản được, cậu tự đi xử lý đi."
Trì Sính quét mắt nhìn anh một cái, mặt âm u đi ra cửa.
Khóe miệng Quách Thành Vũ hé ra nụ cười như có như không.
Khương Tiểu Soái ngồi trên salon trong phòng khám, mặc 1 cái áo blouse trắng, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dáng vẻ cao quý, lạnh lùng.
Cậu giúp việc phòng khám vừa thấy Trì Sính, tự động lui lại ba bước, ánh mắt lo sợ nhìn về phía Khương Tiểu Soái.
Thật ra, trong nháy mắt Khương Tiểu Soái chạm vào ánh mắt Trì Sính, trong lòng cũng run. Nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, tôi có đồ đệ làm át chủ bài, sao phải sợ anh ta.
"Ở đây có một chuỗi ám hiệu Úy Úy gửi tới, phiền cậu giải mã giúp."
Khương Tiểu Soái một ngón tay chỉ vào mình, cười cười, "Nhờ tôi hỗ trợ? Anh dùng thái độ này nhờ tôi hỗ trợ sao?"
Trì Sính cố nén tức giận trong lòng hỏi lại: "Thế cậu muốn sao?"
"Trước tiên rót cho tôi một ly nước đi." Khương Tiểu Soái nói.
Trì Sính mặt âm trầm không nhúc nhích.
Khương Tiểu Soái bạo gan gây hấn với Trì Sính , "Không làm được? Vậy coi như xong, Trương Phong, tiễn khách."
Trương Phong chính là tên của cậu phụ việc phòng khám xấu xí.
Trương Phong nghe Khương Tiểu Soái nói liền giật mình, vừa đưa mắt nhìn Trì Sính, liền nhanh chóng trốn về chỗ.
Khương Tiểu Soái nhíu mày, "Sao cậu lại không có tiền đồ như vậy?"
Trương Phong nhỏ giọng lầu bầu, "Tôi sợ tôi đuổi anh ta ra khỏi cửa, anh ta liền đuổi tôi khỏi thế giới này."
Khương Tiểu Soái để che giấu lo lắng của bản thân, cố gắng tránh nhìn vào mắt Trì Sính, nhưng cậu càng lười trao đổi ánh mắt với Quách Thành Vũ. Cuối cùng đành nhắm hai mắt, hai tay bắt chéo trước ngực, bộ dáng như đang ngủ.
Quách Thành Vũ đầu óc xấu xa ở bên cạnh nhắc nhở Trì Sính, "Vì nửa kia của cậu, cậu rót cho cậu ta một ly nước thì đã sao? Cùng lắm ngày sau sẽ trả lại."
Trì Sính cứng rắn hai phút, sau cùng cầm một cái ly lên, đi tới máy nước rót đầy một ly. Bước đi nặng nề tới trước mặt Khương Tiểu Soái, giơ ly nước ra.
"Uống đi!"
Ánh mặt Khương Tiểu Soái không sợ chết quay nhìn Trì Sính, đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh.
"Mời tôi uống nước như vậy thật là thiếu thành ý mà!"
Trì Sính tức giận nói, "Cậu còn muốn tôi trực tiếp đút cậu uống sao?"
"Không cần lễ phép tới vậy!" Khương Tiểu Soái cười ám muội nhìn Trì Sính, "Anh chỉ cần gọi một tiếng sư phụ rồi nói một câu mời uống là được."
Trì Sính mặt đen đến độ và ai cũng sẽ liều mạng.
Muốn nổi giân nhưng không thể, sợ hôm nay nổi giận xong, Ngô Sở Úy bên kia chẳng may gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng bắt anh làm loại chuyện này, quả thật có chút mất mặt, vì vậy quét mắt ra hiệu cho Quách Thành Vũ .
Quách Thành Vũ thấy Trì Sính gặp nạn không giúp còn tỏ vẻ vô can nói, "Tôi không quản được cậu ta."
Trên thực tế. . . Ngoài việc không quản được, không quan tâm, Quách Thành Vũ còn có chút suy tính riêng. Anh muốn lợi dụng cơ hội Trì Sính ăn nói khép nép như vậy, trừ đi lửa giận trong lòng Khương Tiểu Soái, giúp mình giảm bớt trách nhiệm.
"Sao rồi? Không gọi à? Không gọi tôi ngủ tiếp đây."
Khương Tiểu Soái nói xong lại nhắm mắt lại.
Bàn tay to của Trì Sính túm lấy cổ áo Khương Tiểu Soái, Quách Thành Vũ bên kia thần kinh căng thẳng. Nhưng mà, Trì Sính ở thời khắc mấu chốt vẫn kiềm chế được, vì Ngô Sở Úy, anh buộc mình từ trong kẻ răng nói ra bốn chữ.
"Sư phụ, mời uống."
Mặc dù bốn chữ này Trì Sính nói ra không hề có ý thỏa
hiệp, nhưng vào tai Khương Tiểu Soái đã rất hài lòng. Vui vẻ cầm lấy cái ly trong tay Trì Sính, vốn định uống cho xong, kết quả tâm lý không đủ mạnh, bị Trì Sính nhìn chằm chằm, xém chút bị sặc.
"Giờ có thể xem giúp rồi chứ?"
Thật ra Khương Tiểu Soái cũng rất lo cho an nguy của Ngô Sở Úy, nhưng so ra, cậu càng quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu và đồ đệ cậu. Hai người đàn ông cùng lõa lồ với nhau, thật không phải việc nhỏ gì.
"Còn một yêu cầu cuối cùng." Khương Tiểu Soái nín thở nói ra, "Đối với hành vi tối hôm qua của anh và Quách Thành Vũ, tôi hi vọng anh cho tôi một câu trả lời hợp lý."
Trì Sính thuận miệng nói một câu, "Là anh em chuyện đó rất bình thường."
"Theo ý này của anh, tôi và Ngô Sở Úy cũng có thể làm cho nhau?"
Khương Tiểu Soái rốt cục chọc đúng đểm mấu chốt của Trì Sính, Trì Sính lập tức bạo động, túm áo Khương Tiểu Soái, tròng mắt đỏ đậm dọa người, Khương Tiểu Soái trong nháy mắt lúng túng.
"Không phải... Anh muốn làm gì... Quách Tử! Quách Tử! ..."
Quách Thành Vũ đúng lúc đi tới, kéo cổ tay Trì Sính lại. Tuy trên mặt tươi cười, nhưng lực tay không yếu chút nào. Rốt cục, anh đem Khương Tiểu Soái từ trong tay Trì Sính cứu ra.( vì vậy mới ức chế này, hai ông Sính Quách thì được mà hai thụ lại không được vô lý, vớ vẩn, ức chế, đéo vui...)
Vừa thả Khương Tiểu Soái ra, Trì Sính bên kia lại nói một câu.
"Không có lần sau đâu."
Khương Tiểu Soái hơi lộ ra kinh hãi.
Quách Thành Vũ liền thay Trì Sính lặp lại một lần.
"Cậu ta nói không có lần sau đâu."
Trì Sính nói vậy, Khương Tiểu Soái lại có chút áp lực, nãy giờ huênh hoang lâu như vậy, nếu như giải không được thì tiêu rồi.
Trì Sính đem dãy số ghi đưa cho Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái nhìn kỹ một chút.
"23, 25, 14, 10, 8, 8, 8, 520, 8 "
Cái này là ý gì? Khương Tiểu Soái âm thầm líu lưỡi, không dám biểu hiện ra trước mặt Trì Sính.
Bất quá, suy nghĩ của cậu so với Trì Sính và Quách Thành Vũ thật sự rõ ràng hơn. Trì Sính và Quách Thành Vũ nhìn thấy chữ số liền nghĩ đến các loại số hiệu công nghệ cao, thậm chí còn dùng chữ số lập ma trận, muốn tính ra vị trí Ngô Sở Úy.
Kết quả, Khương Tiểu Soái thoải thoải mái mái đã nhìn ra, những số hiệu này không phải là ghép chữ sao ?
Hai mươi sáu ký tự, Khương Tiểu Soái dựa theo chỉ dẫn của Ngô Sở Úy đưa ra bốn chữ đầu.
23(W)26(Z)14(N)10(J) "
Rất rõ ràng, lúc đó Ngô Sở Úy đã muốn dùng bốn chữ này để diễn đạt "Tôi ở nhà anh" (我在你家 - wǒzàinǐjiā).
Đáng tiếc, Khương Tiểu Soái cũng không ngừng ở đó, cậu cũng lấy ba số tám đổi thành chữ cái. Bởi 520 quá lớn, nhất định không phải dùng để mô tả chữ cái. Theo quán tính suy nghĩ, 520 có nghĩa tôi yêu anh.Vì vậy, Khương Tiểu Soái chính xác đem 5208 ghép chung, xác định đây là chữ biến âm.
Cuối cùng, những ám hiệu này của Ngô Sở Úy được Khương Tiểu Soái đơn giản hoá thành "wznj-hhh-5208"
Sau đó, Khương Tiểu Soái lại bắt đầu dùng trí tưởng tượng siêu cấp của mình.
Trì Sính ở bên cạnh nhìn Khương Tiểu Soái ấp úng nửa ngày cũng không sắp xếp ra cái gì hoàn chỉnh, nhịn không được mở miệng hỏi "Giải được chưa?"
Sau khi Khương Tiểu Soái thử rất nhiều chữ, cuối cùng cũng liên kết thành một câu đầy đủ.
Nhưng những lời này khiến cậu khó thể mở miệng.
"Giải thì giải ra rồi, nhưng anh..."
"Đừng bày vẽ nữa." Quách Thành Vũ cũng nóng nảy "Mau nói đi."
Khương Tiểu Soái đưa ánh mắt cảm thông về phía Trì Sính, "Anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, kết quả này, có chút ghê gớm."
Sắc mặt Trì Sính đổi rồi lại đổi, ánh mắt ám chỉ Khương Tiểu Soái tiếp tục.
Khương Tiểu Soái thực sự nói không nên lời, liền viết ra giấy đưa cho Trì Sính xem.
Trên giấy rõ ràng viết
"Ta chỉ muốn nói ha ha ha tôi yêu ba anh."
Trì Sính "... "
.........
----------------------------------
Giải thích thêm về dãy số của Ngô Sở Úy cho bạn nào không theo kịp: 23, 25, 14, 10, 8, 8, 8, 520, 8
Dãy số này chia làm 3 phần: 23, 25, 14, 10 - 8, 8, 8 - 520, 8
- 23, 25, 14, 10 - Ý nghĩa như Khương Tiểu Soái lý giải ở trên
- 8, 8, 8 - 八八八 bababa # 不不不bùbùbù - Không, không, không
- 520, 8 - 五二零八 wǔèrlíngba # 我在你家 - wǒzàinǐjiā
Lý giải theo Khương Tiểu Soái: "wznj-hhh-5208"
- wznj - 我只能讲wǒzhīnéngjiǎng - Tôi_chỉ_có thể_nói
- hhh - ba chữ này phát âm giống tiếng cười "hắc hắc hắc"
- 5208 - 我爱你爸wǒàinǐba - Tôi yêu ba anh