Hai người vòng vòng xung quanh công trường thật lâu, bốn phía ngay cả gốc cây cũng không có, xung quanh lại không có một bóng nhà nào, trời thì nắng chang chang, chiếu giữa đỉnh đầu. Hơn nữa vừa vận động quá độ, quần áo Ngô Sở Úy từ trong ra ngoài đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, Trì Sính thấy thế để cho nhân viên làm việc rồi đi mua cái ô. (Thế xe đâu mà không lên ngồi hả? Lại lượn đi mua ô là sao? Hay sợ lên xe lại làm 'xe chấn' hả???)
Ngô Sở Úy lập tức sừng sộ lên," Mua cái gì mà mua hả? Anh xem có ai trời nắng lại đi che ô không hả?"
"Đàn ông ai đi ngủ lại nắm chặt 'cậu nhỏ' người khác không hả? Cậu không phải mỗi ngày đều làm như vậy?" (Chả liên quan.. )
Gương mặt tuấn tú của Ngô Sở Úy đỏ bừng lên, dùng sức đấm hai đấm vào bụng Trì Sính, tức giận nói, "Hai chuyện này có thể giống nhau hay sao? Một việc là ở trong chăn lén lút làm, một việc là ban ngày ban mặt. Vừa rồi anh ôm tôi đi xa như vậy, người ta đã cười nửa ngày. Tôi mà che ô nữa thì sau này người trong công ty không phải gọi tôi 'nữ hoàng pháo' sao?"
(Ý là trong tay có 'cự long' lớn đó.)
Trì Sính dùng bàn tay to lau mồ hôi trên trán Ngô Sở Úy, nói,"Vốn đã không trắng trẻo gì, lại phơi nắng như thế đen thì ai thèm nhìn hả?"
Ngô Sở Úy tức giận nói,"Khương Tiểu Soái trắng trẻo, anh đi mà làm cùng cậu ta đi!"
Tức giận trong chốc lát, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt dao dộng liếc liếc, khóe miệng nhếch lên cười dâm tà xấu xa.
"Này, anh chỉnh sư phụ tôi chưa hả?"
Ngô Sở Úy vẫn còn băn khoăn Khương Tiểu Soái đem ám hiệu giải sai lệch, lại có hành vi xấu xa gây xích mích ly gián, không giáo dục cho một trận không được. Cậu càng ngày nhìn Khương Tiểu Soái càng thấy chướng mắt, quần áo tắm xong có người giặt cho, cơm có người nấu, cả ngày không phải làm cái gì, vẫn còn kén kén chọn chọn, gầm gào quát tháo người ta. Chọn ba lấy bốn, muốn năm đòi sáu.
"Chỉnh rồi." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy bật người tới hăng hái, cùi chỏ đâm ngực Trì Sính, kích động hỏi,"Chỉnh như thế nào? Nói mau, nói mau."
"Chỉnh cái tên tiểu dâm đãng còn không đơn giản hả? Trực tiếp cho cậu ta chút 'thuốc' , rồi đem cậu ta nhốt lại một nơi xa chồng mình đến năm mươi km, cậu xem cậu ta có nhớ lâu không."
Ngô Sở Úy cười đến mức khan cả tiếng, vô cùng hả hê, lấy tay nhéo sau gáy của Trì Sính một cái, mắng như khen, "Anh đúng là xấu xa, anh nha, chiêu này không phải quá độc ác rồi hay sao, ha ha ha ha ha......."
Trì Sính cũng không chú ý Ngô Sở Úy nói gì đó, chỉ nhìn nụ cười của cậu. Hai hàng răng nhỏ nhắn đều tăm tắp cười lại toát lên vẻ, tà ác, đắc ý, kiêu ngạo, xảo quyệt,....... Vẻ mặt đủ mọi cung bậc hư hỏng đều tập trung lại, làm trong lòng anh vô cùng ngứa ngáy. Trì Sính quả muốn đem con 'tiểu yêu' này bắt lại đem về hang ổ, dạy dỗ một phen, hút hết hút sạch 'yêu khí' trên người cậu.
Ngô Sở Úy bị Trì Sính nhìn chằm chằm đến phát ngượng, thăm dò hỏi, "Tôi có phải rất xấu xa hay không?"
"Hai cậu ngang tài ngang sức." Trì Sính ám chỉ Khương Tiểu Soái.
Ngô Sở Úy nghe vậy trong lòng cũng thăng bằng trở lại, lại mặt dày nghe ngóng.
"Này, Tiểu Soái bị bỏ thuốc, tình huống sau đó anh đều nhìn thấy hết hay sao?"
Trì Sính nói," Không thấy trực tiếp, nhưng có quay video lại."
"Chết tiệt!" Ngô Sở Úy chẳng những không ghen tuông mà lại còn quay sang oán giận Trì Sính,"Anh nha, có đồ tốt như vậy thế nào lại không nói cho tôi hả? Anh có đúng hay không đã nhìn lén qua? Tôi cũng phải xem!"
Trì Sính nói,"Tôi còn chưa có xem qua."
"Nói dối, định lừa gạt ai hả? Có thứ tốt mà anh lại không giữ lại xem?" Ngô Sở Úy hầm hừ tức giận.
Trì Sính nói, "Tôi cầm về không phải là vì bản thân mình xem, mà là vì cho cậu xem!"
"Vậy anh nhanh lên cho tôi xem!" Ngô Sở Úy vội vàng hỏi tới,"Ở đâu? Ở đâu?"
Trì Sính mặt lạnh nói, "Không nói cho cậu."
Ngô Sở Úy tức giận khó chịu, thực sự không ngăn được cám dỗ, không thể làm gì khác hơn là mềm giọng cầu xin Trì Sính, "Cho tôi xem đi."
Trì Sính mặt vẫn không đổi sắc, thản nhiên bất động.
Ngô Sở Úy nghiêng sang đấm nhẹ một cái, hai hàng lông mày nheo lại thành một đường, bộ dạng có chút khó chịu vặn vẹo.
"Đại ca, nhanh lên một chút nào."
Trì Sính vẫn không chút động lòng.
Ngô Sở Úy lại đấm đấm nhẹ một cái, ánh mắt chớp chớp vẻ cầu xin.
Thật sự cách làm nũng của đàn ông và tiểu thụ không giống nhau, người ta làm nũng đều là dùng cái mông mà tấn công cọ cọ đũng quần. Ngô Sở Úy lại là tên đại ngu dốt, dùng tay đấm đấm, động tác cằn nhằn lại không có chút vô lại nào.
Nhưng Trì Sính vô cùng thích nhìn cậu như vậy, anh quay video lại không phải vì muốn ngắm Khương Tiểu Soái, mà chính là muốn nhìn bộ dạng của Ngô Sở Úy lúc này. (Thôi ba ba khỏi phải ngụy biện.. thích bỏ mệ lại còn sĩ.. Soái Soái của ta quả là đẹp đi.)
Ngại vì đây là nơi đông người, Ngô Sở Úy không có đủ không gian mà phát huy 'tài năng', Trì Sính liền vững vàng giữ bờ vai cậu lại, nói, "Khi khác ầm ĩ, người ta đều nhìn cậu kìa, về nhà hãy nói tiếp!"
Ngô Sở Úy đành phải thôi.
Vừa mới lại giằng co như vậy, khắp người Ngô Sở Úy lại tuôn ra mồ hôi nóng bức, lại không ngừng lấy tay phe phẩy quạt. Mắt vẫn nhìn chằm chằm khu vực thi công ở đó không xa, trong mắt tràn đầy mong đợi và cảm giác tự hào.
"Giá mà công trình này đến cuối năm có thể xây xong, đến lúc đó tôi sẽ mua một căn nhà ở phía đối diện. Buổi tối mỗi ngày mở cửa sổ ra, là có thể thấy công ty chúng ta trên cao ốc, trên tầng là nhãn hiệu và LOGO."
Trì Sính không lên tiếng, đem tay của Ngô Sở Úy lấy xuống, lấy tay mình quạt cho cậu mát. Tay của Trì Sính cứng rắn rất có lực, năm ngón tay chụm lại không có một kẽ hở, phe phẩy trước mặt Ngô Sở Úy, gió mát hiu hiu.
Ngô Sở Úy còn nói, "Chờ sang năm chính thức đi vào sản xuất, ước tính giá trị sản lượng hàng năm có thể đạt được một tỷ, một tỷ á.! Tôi trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ. Bây giờ anh có cảm giác gì?!!"
Trên mặt Trì Sính không thay đổi biểu cảm gì.
Ngô Sở Úy dáng vẻ mất hứng,"Anh không có một chút kích động nào hả? Nói chuyện với anh thật nhàm chán!" Nói xong nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xa xăm than một tiếng," Chim sẻ sao biết được chí lớn của hồng hạc!"
[Note: 燕雀安知鸿鹄之志 = yến tước an tri hồng hạc chí/ ý nói *Người thấp kém sao hiểu chí lớn của người tài giỏi.*]
Hồi lâu qua đi, Trì Sính mới thản nhiên mở miệng.
"Tôi có thể kích động cái gì? Cậu hàng năm có thu về hàng chục tỷ, đều không phải chỉ cho tôi mười tệ tiền tiêu vặt hay sao?" (Ha ha...)
Ngô Sở Úy bị anh đâm chọc, nói kháy, không biết xấu hổ mà
còn cười ha hả hơn nửa ngày.
Trì Sính quạt bàn tay to cố ý tát nhẹ lên hai má Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bị đau, quay đầu hậm hực nhìn Trì Sính.
Trì Sính xoa xoa hai má cậu, hỏi,"Muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"
Ngô Sở Úy biểu tình không đứng đắn nói,"Tôi muốn chuyển sang mở quá rượu 'thịt Trì rừng'."
Trì Sính đem má cậu nhéo một cái thật đau, Ngô Sở Úy đau đến khóc rống lên.
Sau đó chu miệng quay đầu lại, tiếp tục nhìn khu công nghiệp của cậu sắp hoàn thành. Đây không chỉ là sản nghiệp riêng của cậu, nó còn là hình ảnh màu hồng cho tương lai của cậu.
"Anh không biết." Ngô Sở Úy nói,"Tôi là người rất sợ nghèo, kiếm bao nhiêu tiền đều không có cảm giác an toàn."
Kỳ thực Trì Sính biết, anh tận lực giúp Ngô Sở Úy nhận được dự án hạng mục này, không phải muốn mượn tay cậu để vơ vét của cải, mà chính là muốn cho cậu xây dựng một cảm giác an toàn.
Anh biết Ngô Sở Úy rất mạnh mẽ, cũng có bản lĩnh và sĩ điện đàn ông, cho lên anh không trực tiếp giao tiền cho Ngô Sở Úy, cũng không bắt cậu ở nhà. Anh lặng lẽ giúp đỡ cậu, ở bên cạnh nhìn sự nghiệp của cậu thành công, nhìn cậu khổ cực phấn đấu mặc dù rất đau lòng nhưng không ngăn cản cậu. Bởi vì anh biết, Ngô Sở Úy muốn một ngày nào đó cậu có thể ở bên cạnh anh một cách bình đẳng, địa vị ngang hàng với anh.
Nhưng Ngô Sở Úy lại suy nghĩ vô cùng đơn giản, Trì Sính từ lúc sinh ra đến giờ thìa vàng chén bạc dâng tận miệng, cậu sợ tương lai không nuôi nổi Trì Sính. (ĐM.. cười không ngậm được miệng... đoạn trước cảm xúc... câu sau như đấm vào mặt..)
Hai người lại nói chuyện một lúc nữa, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện mỗi lần nói chuyện với Trì Sính cũng cực kỳ không được tự nhiên. Về sau tìm được nguyên nhân, Trì Sính đứng sau lưng cậu, cậu mỗi lần nói chuyện với Trì Sính cũng phải quay đầu lại.
"Anh sao cứ đứng phía sau tôi vậy?"
Trì Sính không nói gì, làm Ngô Sở Úy quay người lại.
Lúc này Ngô Sở Úy mới phát hiện, bóng hai người bao chùm lên nhau tạo thành một đường.
(Ôi mẹ ơi, ôn nhu, quá ôn nhu..)
Trên đường trở về, Trì Sính thấy đùi dê nướng, quay đầu sang bên Ngô Sở Úy nói,"Tôi muốn ăn cái này." (Khổ chưa.. khổ chưa.. )
Ngô Sở Úy trừng hai mắt trách mắng,"Ăn cái gì?!!! Một cái đùi dê hơn mười tệ, gặm vài miếng là hết, đến thịt còn chẳng có."
Trì Sính phun ra một câu vô cùng lợi hại.
"Bây giờ cậu không để cho tôi ăn cái này, về nhà tôi sẽ không cho cậu ăn cái kia."
(Đập bàn.... ba ba quả là giỏi)
Cơ mặt của Ngô Sở Úy co rút, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, bên dưới, chân lại rất nhanh đi vòng qua quán nướng, hỏi ông chủ quán,"Cho tôi hai cái đùi dê." (Tiện nhân.. con tiện nhân..)
"Lớn hay nhỏ?"
"Lớn!" Giọng nói đặc biệt kiên định.
Trở lại đưa cho Trì Sính, hai người ngồi trên xe ăn. Trì Sính bên này ngụm lớn nuốt thịt, Ngô Sở Úy bên kia cái miệng nhỏ nuốt nước bọt.
Trì Sính buồn bực nhìn cậu,"Sao cậu không ăn?"
Ngô Sở Úy vẻ mặt ân cần,"Giữ lại cho anh ăn."
Trì Sính cầm lên một cái, đưa đến tay của Ngô Sở Úy, đùi dê nóng hổi, nói với cậu,"Cậu ăn đi."
Ngô Sở Úy hơi lộ ra vẻ không được tự nhiên hỏi,"Nếu như tôi ăn cái đùi dê này, có ảnh hưởng việc về nhà ăn 'CƠM' không?"
Trì Sính nhe răng cười một tiếng, bàn tay to xoa xoa má Ngô Sở Úy trên mặt cậu đầy dầu mỡ.
"Không ảnh hưởng."
Lúc này Ngô Sở Úy mới yên tâm, cầm lấy đùi dê liền gặm. Một bên gặm vẫn còn không yên tâm liếc mắt sang nhìn Trì Sính, rất sợ Trì Sính nhìn ra cậu tham lam, bộ mặt khỏi phải nói rất động lòng người, nhìn vẻ rất đáng thương. (Ta nói cậu là tiện nhân không sai mà.).
Trong lúc tắm, Ngô Sở Úy phát hiện cổ của Trì Sính và vai bị một mảng cháy nắng ửng đỏ, Liền đem một lọ kem trị cháy nắng, thâm da của cậu bôi cho Trì Sính. Bởi vì tuýp kem trị cháy nắng, thâm da rất đắt, mà chỗ da bị phơi nắng của Trì Sính lại có chút lớn, Vì vậy Ngô Sở Úy chậm chạp một lúc liền đem một ít đại bảo trộn lẫn vào để cho đủ 'quân số'.
Mặc dù Trì Sính đều nhìn thấy tất cả, nhưng vẫn nghĩ Ngô Sở Úy cho anh đồ mỹ phẩm dưỡng da của cậu cảm giác lại vô cùng ấm áp.
"Tôi đối với anh có tốt không?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính không nhẹ không nặng ừm một tiếng.
Ngô Sở Úy hắng giọng,"Video của sư phụ ta...... " ( Ta biết cậu có ý đồ mà.. )
Trì Sính không đáp lại.
Hiện tai, ở trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Ngô Sở Úy liền cọ cọ vai và cổ Trì Sính, cầu khẩn nói,"Trì già!, cho tôi xem một chút đi."
Trì Sính tức giận ném cho Ngô Sở Úy nụ cười gượng, thật vất vả lắm cậu ta mới bôi cho ít đồ, giờ thì cũng bị Ngô Sở Úy chà bằng sạch. Không phải là 'kinh thành đệ nhất vắt cổ chày ra nước' mà là cả nước chỉ có duy nhất một tên kẹt xỉ như cậu, cứ thế mà lấy lại hết đồ của mình, không sót một tý.
Trì Sính vẫn không có phản ứng.
Ngô Sở Úy nhõng nhẽo, cứng rắn,dịu dàng, ......đều không được, cuối cùng, ghé vào bên tai Trì Sính nói một câu.
Khóe môi Trì Sính khẽ nhếch, đi vào phòng liền đem USB đưa cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy một mình ở gian phòng vụng trộm xem, xem mà máu mũi văng khắp nơi, nghĩ bậy nghĩ bạ.
Ôi cha mẹ ơi!..Quá là sexy! Quá là dụ hoặc! Còn muốn người ta sống hay không đây?
Sau khi xem xong việc thứ nhất chính là đem cái USB đập vỡ, không thể xóa, xóa thì Trì Sính cũng có thể phục hồi lại. Cảnh tượng dâm đãng lẳng lơ khiêu gợi như vậy, tuyệt đối không để cho lão dâm tặc Trì Sính thấy.