Ngô Sở Úy vừa mới chuẩn bị dọn quầy hàng về nhà, Cổ Thân liền gọi điện thoại đến.
"Cậu là Ngô Sở Úy hả?"
Ngô Sở Úy gật đầu,"Đúng, anh là...?"
Không giới thiệu, không chào hỏi, Cổ Thân liền nói một câu,"Tôi nhặt được đồ của cậu."
Sau đó nói một địa chỉ đơn giản ra, liền đem điện thoại di động nhét vào túi áo, đợi Ngô Sở Úy đến.
Trong lòng Ngô Sở Úy một trận lơ mơ không rõ, đây là ai nhỉ? Cũng không nói rõ liền cúp điện thoại.
Nếu như bình thường, Ngô Sở Úy chắc chắn nghĩ là điện thoại quấy rối. Nhưng tại thời điểm nhạy cảm này, cậu ta không dám bỏ qua một biến động đơn giản nào. Ngộ nhỡ Trì Sính bí mật mật báo thông tin gì đến cho cậu, bởi vì sợ bị người khác nghe trộm nên mới nói ngắn gọn, nếu cứ lề mề thì có khi sẽ bỏ lỡ mất chuyện?
Nghĩ như vậy, Ngô Sở Úy vội vàng đem xe hàng đi gửi ở một cửa hàng, rồi nhanh chóng bắt taxi đi.
Bởi vì lúc trước Ngô Sở Úy vào trại giam với thân phận là luật sư ủy thác, các loại giấy tờ đều là giả, cho nên Cổ Thân cũng không biết cậu ta chính là Ngô Sở Úy. Lúc đứng ở chờ đầu phố trong lòng Cổ Thân còn có mấy phần tò mò, rốt cuộc là ai, mà lại làm cho Trì Sính trong lúc thời gian vô cùng nhạy cảm này còn nghĩ ra vạn kế để liên lạc với cậu ta?
Ngô Sở Úy sau khi đến, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Cổ Thân.
Cổ Thân đứng cách cậu ta có năm mét thôi, không có nghe điện thoại, trực tiếp đi qua.
Lúc này trời đã tối rồi, Cổ Thân đi tới trước mặt Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy mới phát hiện đó là người quản giáo canh giữ Trì Sính của cậu.
"Là cậu?" Ngô Sở Úy cũng rất kinh ngạc.
Cổ Thân đem hộp gỗ nhỏ đưa cho Ngô Sở Úy,"Trì Sính muốn tôi đưa cho cậu."
"À, cám ơn nhiều." Ngô Sở Úy nhận lấy.
Cổ Thân bình tĩnh nhìn Ngô Sở Úy một hồi, trong ánh mắt mang theo tính sắc bén của một người cảnh sát.
"Cậu không phải luật sư đúng không?"
Ngô Sở Úy cứng họng một lúc.
"Được rồi, cậu không cần nói, tôi đều biết." Cổ Thân đút tay vào túi quần, ra vẻ rất khí chất,"Trì Sính có thể tin tôi, tôi cũng có thể tin cậu." (Tình như cái bình.. tuiiii yêu chế Thân rồi.. ba ba Phịch nóa điiiiii...)
Nói xong, vỗ một cái trên vai Ngô Sở Úy, xoay người đi......
Ngô Sở Úy bình tĩnh nhìn lướt qua bóng lưng của cậu, sau đó cũng cầm hộp gỗ rồi đi.
Trở lại phòng khám, Ngô Sở Úy không thể chờ đợi đem hộp gỗ mở ra.
Bên trong chỉ có một tờ giấy.
Chữ Trì Sính hơi ngoáy, nhưng có thể nhận ra, anh đã cố viết nắn nót.
"Không phải hận cậu, mà chỉ tiếc cho cậu."
Tuy rằng chỉ có một câu nói như vậy, lại làm cho lòng của Ngô Sở Úy đủ loại tư vị cảm giác.
Trì Sính không sợ bị phán quyết ra sao, không sợ phải ở trong tù bao nhiêu năm, không sợ bị quản giáo bán đứng. Chỉ sợ Ngô Sở Úy sẽ ghi hận trong lòng vì câu nói ngược với suy nghĩ trong lòng của anh, sợ Ngô Sở Úy sẽ tức giận, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, tổn thương. ( Ôn nhu quá.. )
Kỳ thực, căn bản thì Ngô Sở Úy không tính toán những lời này. Nhưng mà Trì Sính đột nhiên nói như vậy làm cho lòng cậu vô cùng chua chát đau xót.
Ngày hôm sau, Khương Tiểu Soái đi tới phòng khám, thấy Ngô Sở Úy không ra quầy, trong lòng rất buồn bực.
"Này, hôm nay làm sao còn chưa đi hả? Không đi nữa là không còn chỗ đâu."
Ngô Sở Úy gục xuống bàn, tay loay hoay hộp gỗ nhỏ kia. Ánh mắt lộ ra vài phần ủ rũ mệt mỏi, vừa nhìn đã biết tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt.
"Không muốn đi."
Khương Tiểu Soái ngồi xuống, tay sờ lên trán của Ngô Sở Úy một cái, hỏi,"Làm sao không muốn đi? Mệt mỏi hả?"
Ngô Sở Úy lắc đầu, vẫn cứ nghịch nghịch cái hộp gỗ nhỏ kia.
Khương Tiểu Soái đem hộp gỗ nhỏ kia cầm lên liếc mắt xem, lúc này lộ ra vẻ mặt chán ghét.
"Mua ở đâu cái hộp gỗ hỏng này? Thợ nào làm cẩu thả như vậy!" Làm ra vẻ muốn vứt đi.
Ngô Sở Úy chặn ngang đoạt lại, hai con mắt lớn trừng trừng hàm ý rất tức giận.
"Nói gì thế hả? Cẩu thả là sao? Đang ở trong trại tạm giam đó, không có đủ dụng cụ vật liệu gì, có thể làm ra được như thế này đã là đẹp lắm rồi."
"Yô!!!!!!" Khương Tiểu Soái vô cùng bất ngờ,"Trì Sính làm hả?"
Ngô Sở Úy vui hơn một chút gật gật đầu, miệng cười, biểu cảm rất khó tả.
"Làm sao lại đưa được cho cậu.?"
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Ngô Sở Úy lập tức nhạt dần.
"Nhờ quản giáo trông coi anh ta bí mật đem ra ngoài."
Khương Tiểu Soái thăm dò hỏi,"Cổ Thân?"
Ngô Sở Úy rất buồn bực,"Làm sao cậu biết là cậu ta.?"
"Quách Tử có nói qua với tôi, nói quản giáo trông coi Trì Sính rất chiếu cố anh ta, hình như tên là Cổ Thân."
Vừa nghe lời này, trong lòng của Ngô Sở Úy lại càng không thoải mái.
"Cậu biết cậu ta hôm qua đưa cho tôi còn nói gì không?"
"Nói gì?"
"Trì Sính có thể tin tôi, tôi cũng có thể tin cậu."
Khương Tiểu Soái có chút không hiểu,"Cái này thì làm sao?"
"Cậu nói xem thì làm sao?" Ngô Sở Úy bực bội ấm ức,"Mới cùng Trì Sính quen biết vài ngày hả? Cái gì mà đã tin hay không tin! Cậu nói xem, trong lòng cậu ta nếu như không sợ phạm pháp, có thể dính vào chuyện của người có tội danh lớn như vậy mà chỉ mới quen trong vòng gần một tháng hay không?"
"Hay là cậu ta nhận ra được thân phận của Trì Sính, biết Trì Sính giam ở bên trong không bao lâu sẽ được thả, mới muốn nịnh bợ,"Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng,"Cậu ta thật sự muốn nịnh bợ Trì Sính, cũng sẽ không tỏ thái độ đối với tôi, muốn nịnh bợ một người, đầu tiên chính là phải tạo mối quan hệ tốt với người bên cạnh anh ta."
"Cũng đúng." Khương Tiểu Soái một bên uống nước một bên nói,"Tôi nghe Quách Tử nói, Cổ Thân cũng rất đẹp trai lắm hả!"
Vừa nghe lời này, gương mặt của Ngô Sở Úy càng đen hơn.
"Cậu ta đẹp trai hay sao? Cậu ta có cái gì đẹp trai hả? Làm sao tôi không
nhìn ra hả? ! Chết tiệt! Có phải Quách Tử nhìn lầm không?"
Trong miệng Khương Tiểu Soái ngậm nước suýt chút nữa phun ra ngoài.
"Nhưng tôi không nhìn thấy, tôi chính là nghe Quách Tử nói."
Lúc này Ngô Sở Úy ném ra một câu,"Mắt Quách Tử có tật!"
Khương Tiểu Soái đem chén trà để phịch xuống mặt bàn, làm cho nước bên trong còn bắn lên, lườm Ngô Sở Úy một cái.
"Cậu có ý gì?"
Đôi mắt to của Ngô Sở Úy nhìn lên cái khóa bằng thép của hộp gỗ trên tay, làm bộ không có nghe thấy.
"Mắt Quách Tử có tật cũng còn tốt hơn cái mắt hỏng của Trì Sính, có phải không? Anh ta ngay cả Uông Thạc cũng có thể vừa mắt!"
Nói đến Uông Thạc, Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ tới một việc.
"Tối hôm qua tôi cũng không biết vì sao, tự nhiên lại mơ đến cậu ta, mơ cậu ta trở về, sau đó tôi liền tỉnh." ( Ha ha ... sắp có biến.. )
"Sau đó thì sao?" Khương Tiểu Soái rất quan tâm đến cảm nhận trong lòng của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy hé miệng vui vẻ một chút,"Sau đó tôi lại tiếp tục ngủ, lại tiếp tục mơ tiếp cái giấc mơ kia, anh của cậu ta cũng cùng về."
Khương Tiểu Soái nhe răng cười,"Cậu nói xem, nếu như Trì Sính biết cậu mơ đến chuyện này, anh ta sẽ nghĩ như thế nào?"
"Cậu đừng có mà ba hoa lắm điều!" Hai mắt Ngô Sở Úy trừng trừng uy hiếp.
Khương Tiểu Soái kỵ nhất chính là nghe thấy người khác nói mình ba hoa lắm điều,"Đừng có mở miệng ra là nói tôi ba hoa lắm điều, tôi nói cái gì, sao mọi người cứ nói tôi như vậy hả? !
............Này, cậu nhắc đến Uông Thạc tôi lại nghĩ đến một việc, tôi nói với cậu nhưng cậu đừng nói cho người khác biết nhé!"
"Cậu xem cậu xem, tôi nói cậu có gì sai hả... cậu........." Ngô Sở Úy không biết làm sao.
Khương Tiểu Soái mặt trầm xuống,"Có nghe hay không?"
Ngô Sở Úy tỏ vẻ gà con hóng hớt.
Khương Tiểu Soái nói,"Theo như một nguồn tin chính xác thì, Uông Trẫm và Uông Thạc không phải là anh em ruột, Uông Thạc không phải là con ruột của mẹ cậu ta, mà là nhận nuôi."
"Vậy cậu ta ở đâu ra?" Giọng của Ngô Sở Úy đùa cợt hỏi,"Trứng rắn ấp ra hả?"
"Tôi không đùa giỡn với cậu." Khương Tiểu Soái nghiêm trang nói,"Cậu nghĩ một chút, Uông Trẫm và Uông Thạc có một chút nào giống nhau hay không? Hai người bọn họ đứng ở trước mặt cậu, cậu có thể nhìn ra là hai anh em hay không?"
"Không thể." Ngô Sở Úy ăn ngay nói thật,"Nhưng Trì Sính nói hai người bọn họ nhìn kỹ vẫn rất giống nhau."
Khóe miệng của Khương Tiểu Soái giật một cái, "Đó là Trì Sính lừa mình dối người, ám chỉ mình nhìn Uông Thạc là không tồi, chỉ là cậu ta chưa phát triển hết. Trên thực tế thì Uông Thạc căn bản là không thể phát triển được nữa."
Ngô Sở Úy tinh quái cười,"Thật sự như vậy."
Một lát sau, Ngô Sở Úy lại hỏi,"Uông Thạc có biết chuyện này hay không?"
"Không biết." Khương Tiểu Soái mặt lộ vẻ cẩn trọng nói,"Cho nên tôi mới bảo cậu không nói cho người khác nghe, có người nói Uông Thạc rất để tâm đến thái độ của ba mẹ cậu ta đối với anh em bọn họ, từ nhỏ đều tranh giành tình cảm của họ với Uông Trẫm. Nhưng dù sao cậu cũng đừng nói cho ai nghe, càng không thể ngay trước mặt Uông Thạc mà nói, cậu ta sẽ tức chết đó!"
"Tôi làm gì mà thất đức như vậy hả? Làm sao lại dùng việc này gây khó dễ người khác hả? Hơn nữa, cậu ta cách xa tôi hàng vạn dặm, tôi có thể tìm ai mà nói đây?"
Lúc này Khương Tiểu Soái mới yên tâm.
Ngô Sở Úy ở phòng trong của phòng khám ngột ngạt khó chịu một buổi chiều, nằm ở trên giường, ngửa bụng lên, đem cái hộp gỗ nhỏ để lên trên. Nhìn ngắm hộp gỗ theo nhịp thở của mình lên xuống lên xuống, trong lòng như có điều gì đó suy nghĩ.
Đến lúc ăn cơm chiều, Ngô Sở Úy mới từ trên giường đứng lên. Ở phòng bếp lần mò một trận, sau đó đứng lên thử gọi điện thoại cho Cổ Thân.
"Tôi có thể gặp cậu một chút được không?"
Cổ Thân nói,"Tôi chỉ có hai mươi phút, cậu mau chóng lên, một lát nữa tôi còn phải đi trực ban."
Ngô Sở Úy vừa nghe lời này, lập tức mang giày đi ra ngoài.
Hơn mười phút sau, Ngô Sở Úy lại lần nữa nhìn thấy Cổ Thân.
"Làm phiền cậu đưa cái này chuyển cho Trì Sính giúp tôi."
Ngô Sở Úy lại đem hộp gỗ nhỏ đưa cho Cổ Thân.
Cổ Thân không chịu cầm, ánh mắt nhìn Ngô Sở Úy tường tận mà xem xét.
Ngô Sở Úy quay sang cậu ta cười cười,"Tôi là bạn hồi nhỏ của Trì Sính, Trì Sính nói cậu là người rất tốt."
Cổ Thân giật cái hộp gỗ trong tay của Ngô Sở Úy.