Nghịch Tập

Đến lúc giải quyết vấn đề


trước sau

Đi lên nhà gõ cửa, Ngô Sở Úy hít sâu một hơi.

Người mở cửa là Trì Viễn Đoan, ông ta liếc mắt nhìn Trì Sính một cái, sau đó đưa ánh mắt di chuyển đến khuôn mặt của Ngô Sở Úy. Khá lịch sự mà nhìn cậu ta gật đầu một cái, ý bảo bọn họ vào trong.

"Chú, dì, cháu đến thăm hai người." Ngô Sở Úy cười nói.

Chung Văn Ngọc vừa mới dùng khăn lông lau xong khuôn mặt, mắt hơi lộ ra sưng đỏ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười,"Cháu đến chơi là được rồi, thứ này cũng không thể nhận, cháu kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng gì."

Ngô Sở Úy nói,"Đây đều là đồ dùng cho người trung niên, cháu cầm về cũng không dùng."

Chung Văn Ngọc đã quên chuyện cha mẹ Ngô Sở Úy đều mất, thuận miệng một câu.

"Cầm về hiếu kính với cha mẹ cháu đi."

Giọng Ngô Sở Úy rất thành khẩn,"Mấy ngày hôm trước cháu cũng đem đến mộ của họ rồi." (Con Úy Úy thâm như chóa.. )

Vẻ mặt Chung Văn Ngọc cứng đờ, thấy Ngô Sở Úy muốn đem đồ đạc đặt xuống, vội vàng đi qua từ chối đến cùng,"Cháu xem cháu mua đồ này thật đắt, thật sự không mang trả lại được hả? Để ở đây trong lòng chúng ta cũng rất áy náy."

Không ngờ, Ngô Sở Úy lấy ra hóa đơn đưa tới trước mặt Chung Văn Ngọc,"Dì xem, không thể trả lại được."

Chung Văn Ngọc không còn cách nào khác, nhận lấy đồ đạc, đưa qua đẩy lại cũng không hay lắm.

"Mọi người cứ nói chuyện, tôi vào thư phòng, còn có chút chuyện chưa làm xong."

Trì Viễn Đoan nói.

Ngô Sở Úy gật đầu,"Chú, chú đi làm việc đi!"

Ánh mắt Trì Viễn Đoan có thâm ý khác nhìn lướt qua Trì Sính, sau đó vững vàng đi vào thư phòng.

Chung Văn Ngọc trong lòng không khỏi mắng thầm: Lão già chết tiệt! Cuối cùng lâm trận còn bỏ chạy! Đem một vấn đề khó khăn lớn như thế này ném sang cho một mình tôi! Ông cũng thật không biết xấu hổ!

Cô giúp việc bưng hoa quả đi tới, Chung Văn Ngọc mời Ngô Sở Úy ăn hoa quả.

"Tiểu Ngô à! Chuyện của Trì Sính may mắn nhờ có cháu." Chung Văn Ngọc nói.

Ngô Sở Úy rất ngượng ngùng,"Dì, dì không cần khách khí với cháu."

Chung Văn Ngọc nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy nhìn một lúc lâu, yếu ớt thở dài. Nếu như Ngô Sở Úy và Trì Sính không phải loại quan hệ đó thì tốt biết bao nhiêu, Chung Văn Ngọc bây giờ khẳng định đối với cậu cảm ân đại đức, hận không thể nhận cậu làm con nuôi. Rồi lại nhớ quan hệ của Ngô Sở Úy và Trì Sính, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu.

"Cháu nói thật cho dì đi, rốt cuộc cháu tốn bao nhiêu tiền? Dì nhất định sẽ trả cho cháu không thiếu một phần."

Ngô Sở Úy thờ ơ như không nói,"Dì, người một nhà không phải người xa lạ, dì nói chuyện tiền nong không phải khách khí hay sao?"

'Người một nhà' ba chữ này giống như một tảng đá chặn tại cổ họng Chung Văn Ngọc.

Vừa mới điều chỉnh được tâm tình đang định mở miệng, Ngô Sở Úy liền ừm ừm hai tiếng, đem quả táo trong tay hướng về phía Chung Văn Ngọc hỏi,"Dì, táo vừa ngọt vừa giòn, dì mua ở đâu vậy."

"Ngay ở siêu thị nhỏ, trước cửa khu chung cư đó." Chung Văn Ngọc nói.

Ngô Sở Úy lại hỏi,"Bao nhiêu tiền một cân ạ?"

"Năm tệ rưỡi."

Ngô Sở Úy trợn mắt,"Rẻ như vậy ạ? Lần trước cháu mua táo Fuji loại một, gần mười tệ một cân, còn không giòn như thế này." Quay sang Trì Sính nói,"Về mình cũng mua một chút đi."

Trì Sính gật đầu.

Ngô Sở Úy nói một hồi như thế, mấy câu Chung Văn Ngọc định nói cũng nuốt lại không nói ra.

Ba người ở phòng khách trò chuyện một hồi, Chung Văn Ngọc hỏi vài câu lúc Trì Sính còn ở trong trại tạm giam, không để ý đã đến bữa trưa. Cô giúp việc gõ cửa, sau đó đi vào thông báo với Chung Văn Ngọc đã đến giờ ăn cơm.

Chung Văn Ngọc quay sang Ngô Sở Úy nói,"Không bận thì cháu cũng ở lại ăn cơm cùng luôn đi?"

Vừa mới nói xong, cô giúp việc đứng đó lại nói,"Thôi chết, thực sự xin lỗi, tôi chỉ làm đồ ăn cho ba người. Tôi quên có khách ở đây, tôi nghĩ chỉ có một mình Trì thiếu gia về."

Rõ ràng, cái cô giúp việc này cố ý, ai bảo cô ta làm như vậy? Còn phải hỏi sao? Nhất định là người nào rời phòng khách sớm nhất.

Chung Văn Ngọc giọng điệu giả bộ oán trách nhìn cô giúp việc nói,"Cô cũng thật là, một người cao to như thế này cô cũng không nhìn thấy hả?"

Cô giúp việc nói,"Tôi sẽ chuẩn bị thêm một phần nữa ạ."

Nói xong, Chung Văn Ngọc cố ý chờ giây lát, muốn cho Ngô Sở Úy chủ động mở miệng nói không ở lại ăn. Kết quả, Ngô Sở Úy cũng lên tiếng, hơn nữa nói rất khách khí.

"Không sao đâu, bọn cháu vừa ở dưới nhà mua chút rượu và đồ nhắm, chính là mang lên muốn cùng mọi người ăn."

Nói xong, Trì Sính từ trong túi xách lấy ra một túi ny lon, bên trong hộp đồ ăn lớn nhỏ. Từ rau trộn, thịt, món chính món phụ đủ cả, đủ cho cả bốn người ăn.

Chung Văn Ngọc đối với việc phòng ngừa chu đáo của Ngô Sở Úy cảm thấy vô cùng khâm phục.

Ngô Sở Úy và Trì Sính đem túi ny lon xách đến nhà ăn, ngay trước mặt Trì Viễn Đoan, đem hộp đồ ăn và rượu bày lên khay rồi bưng đặt lên bàn, rất thịnh soạn.

"Cám ơn, chú dì nhiệt tình chiêu đãi!"

Nói xong, Ngô Sở Úy xoa xoa tay, ngồi ở đối diện Trì Viễn Đoan.

Trì Viễn Đoan bị cậu ta chèn ép vô số lần, đã bực bội đến chết lặng, sớm không biết tức giận là cái gì nữa rồi. Hiện tại ông có chút tin tưởng phán đoán suy luận của Trì Giai Lệ, con của ông và tên tiểu tử này, thật sự là một cặp trời sinh.

Lúc ăn cơm, Cô giúp việc chỉ chuẩn bị ba chén súp vây cá. Trì Sính đưa bát của mình cho Ngô Sở Úy, nói,"Cái này rất bổ, ăn nhiều một chút."

Ngô Sở Úy chỉ ăn hai thìa, chê ngấy, lại đẩy cho Trì Sính.

"Ngấy quá, nuốt không trôi nữa."

Giọng Trì Sính ra lệnh,"Ăn thêm một chút nữa, gầy đi sáu cân liền, mấy ngày nay tranh thủ bồi bổ cho tôi."

Ngô Sở Úy lại không tình nguyện ăn vài miếng, thực sự ăn không trôi, liền đem chén súp đặt xuống, gắp thức ăn khác ăn.

Lúc này Trì Sính mới bưng bát súp vây cá Ngô Sở Úy ăn còn dư lại, húp một ngụm lớn sạch sẽ.

Chung Văn Ngọc liếc mắt thấy một màn này, đồ ăn trong miệng lại càng khó nuốt xuống. Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng thấy Trì Sính ăn đồ ăn thừa của chính mình, chứ đừng nói là đồ ăn thừa của người khác. Nhưng hôm nay lại nhìn thấy thằng con trai ăn rất tự nhiên, không có chút nào là cố ý hay chứng tỏ thị uy gì, giống như là một chuyện rất bình thường, một điều hiển nhiên không chút giả dối. ( ba ba Sính còn ăn MÔNG của Úy Úy được chứ đồ ăn thừa đã là gì???)

Nín nghẹn thật lâu, Chung Văn Ngọc cuối cùng đặt đũa xuống, vẻ mặt
nghiêm trọng nhìn Trì Sính và Ngô Sở Úy.

"Hai đứa bọn con.........."

Ngô Sở Úy lập tức tiếp lời nói,"Dì không cần lo lắng bọn cháu không có chỗ ở, bọn cháu bây giờ đang ở nhà của Quách Thành Vũ."

Trì Viễn Đoan đối diện trợn mắt nhìn Chung Văn Ngọc, cho bà nhiều lời! Bây giờ thế nào rồi? Lại để cho nó cắn ngược lại một cái hả?

Chung Văn Ngọc cười gượng hai tiếng,"Ai nha, cháu xem này, dì cũng suýt nữa thì quên. Hai đứa đã chuyển khỏi căn nhà trước kia rồi! Trước đây dì sợ họ điều tra nên đem căn nhà chuyển sang tên dì."

Ngô Sở Úy nói,"Không sao, dì, cháu dự định mua cho Trì Sính một căn nhà nữa."

"Cậu lấy gì mà mua cho tôi?" Trì Sính cùng cậu kẻ tung người hứng,"Cậu cho rằng cậu vẫn là tổng giám đốc hả? Công ty của cậu sớm đã bị đình chỉ kinh doanh rồi! Cậu còn chưa có căn nhà nào, còn muốn mua cho tôi?"

Hạt đậu trong miệng của Trì Viễn Đoan suýt chút nữa nuốt vào bằng đường khí quản.

Chung Văn Ngọc lại nói,"Như vậy đi, Trì Sính con quay về căn phòng của con ở, mẹ giúp tiểu Ngô mua một căn nhà, xem như bù đắp cho cậu ấy. Hai con cũng trưởng thành rồi, tuy nói đều là đàn ông, ở chung một chỗ cũng rất bất tiện. Sau này có bạn gái rồi, ở cùng một chỗ cũng có nhiều cái phiền phức!"

Ngô Sở Úy nhẹ nhàng mỉm cười,"Hai đứa cháu nếu có thể tìm được bạn gái, còn có thể ở chung hay sao?" (Quá trực tiếp rồi..)

Nghe thấy câu này, Chung Văn Ngọc triệt để ăn không vào nữa.

"Làm sao lại không tìm được?" Chung Văn Ngọc nói,"Không nói đến Trì Sính, nói cháu đi, điều kiện thật tốt! Lại đẹp trai, tính tình lại tốt, không biết bao nhiêu cô gái vội vàng mà bám theo ấy chứ!"

Ngô Sở Úy nói,"Cũng là bởi vì điều kiện tốt, cháu mới không tìm được ai xứng với cháu."

Khóe miệng Chung Văn Ngọc giật một cái, lúc này không những nuốt không trôi, mà đồ ăn vừa rồi ăn đều muốn phun ra.

Ngô Sở Úy và Trì Sính cơm nước xong liền đi, hai người bọn họ vừa ra cửa chính, nước mắt Chung Văn Ngọc liền rơi xuống.

Trì Viễn Đoan tức giận nói,"Vừa rồi không khóc, bây giờ khóc lóc có ích lợi gì? Con trai lại không nhìn thấy!!!"

"Tôi chính là khóc cho ông xem."

"Khóc cho tôi xem làm gì?"

Chung Văn Ngọc nói,"Tôi nếu không gả cho ông chồng như ông thì sao có thể sinh ra một đứa con như vậy hả?"

Trì Viễn Đoan,"....."

Trên đường trở về, cặp mắt của Trì Sính như chim ưng hung ác nham hiểm yên lặng nhìn chăm chăm ra ngoài cửa xe, góc mặt mang theo khí lạnh rùng mình. Ngô Sở Úy quét mắt nhìn anh một cái, cảm giác Trì Sính có tâm sự.

Thái độ của Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc đối với Ngô Sở Úy như vậy, vượt qua mong chờ của Trì Sính, có chút nhường nhịn không thể hiểu. Hơn nữa theo khẩu khí của Chung Văn Ngọc, anh biết rằng Chung Văn Ngọc đã biết quan hệ của anh và Ngô Sở Úy. Nếu như vậy, dựa vào tính tình của Chung Văn Ngọc, không khóc lóc rên rỉ ầm ĩ thực sự rất không bình thường.

Giống như nhường nhịn và khó chịu vô cùng, làm cho Trì Sính cảm thấy vô cùng bực bội.

"Làm sao vậy?"

Ngô Sở Úy rút một điếu thuốc nhét vào trong miệng Trì Sính, cũng lấy cho mình một điếu.

Trì Sính hít hai hơi, khó nhè nhẹ từ hàm răng nhả ra, lại có cảm giảm áp lực chèn ép.

"Đại Bảo......"

Ngô Sở Úy quay đầu nhìn về phía Trì Sính.

Trì Sính thản nhiên mở miệng,"Cậu rất hận người tố cáo tôi hay sao?"

"Đương nhiên hận." Giọng nói Ngô Sở Úy rất kiên định.

Trì Sính nói,"Nếu như tôi nói, người này không thể trả thù, cậu có phải rất ấm ức hay không?"

Ngô Sở Úy nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, "Tôi hận người ta là vì người này bắt cậu ngồi trong trại tạm giam hơn một tháng, không phải là bởi vì là tiền của tôi. Nếu như bản thân anh không cảm thấy ấm ức ủy khuất, tôi cũng có thể không ấm ức hay ủy khuất gì." (Quá cao tay..)

Trì Sính trầm giọng nói,"Tôi sẽ mua lại nhà của ba mẹ cậu."

"Không cần vội." Ngô Sở Úy nói,"Dù sao nhà cũng không thể dọn đi được, lúc nào mua về mà chả được."

Trì Sính thấy đầu Ngô Sở Úy nghiêng dựa vào bên cạnh cửa xe, đem ánh mắt to tròn lẳng lặng nhìn bên ngoài, ngoan ngoãn lại có chút chất phác thật thà, khiến cho tim anh đập chệch một nhịp.

Buổi tối, Ngô Sở Úy và Trì Sính đang ở bên ngoài ăn, điện thoại di động Ngô Sở Úy vang lên.

Vừa nhìn là Cổ Thân, Ngô Sở Úy nở nụ cười.

"Gần đây bận rộn gì hay sao?" Cổ Thân hỏi.

Ngô Sở Úy nói,"Không có bận cái gì, Trì Sính không phải mới ra ngoài hay sao? Để cho anh ta giúp ít việc vặt."

"Cậu bắt anh ta làm bảo mẫu hay sao hả?"

Ngô Sở Úy khẽ cười một tiếng,"Tôi dám hay sao!"

Cổ Thân trầm mặc nửa ngày, lại hỏi,"Có rảnh rỗi không? Đi uống với tôi mấy chén."

"Có thể mang thêm một người hay không?" Ngô Sở Úy hỏi.

"Chỉ cần không phải Trì Sính, tùy tiện dẫn theo."

Ngô Sở Úy sau khi cúp điện thoại cười lạnh một tiếng, tôi nếu không dẫn theo Trì Sính theo, không phải cậu liều mạng với tôi hay sao? Nhưng mà tôi dẫn theo Trì Sính đến, cũng là để cho cậu hận tôi, hơn nữa một lần hận luôn cả đời.

Nghĩ xong, Ngô Sở Úy quay sang Trì Sính hất cằm dương dương tự đắc, "Đi thôi! Đã đến lúc giải quyết vấn đề rồi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện