Nghịch Tập

Cậu có gia đình


trước sau

"Anh đưa tôi đi đâu?"

Ngô Sở Úy bị Trì Sính bịt mắt kéo lên xe, ở trên xe vẫn không ngừng gào to,"Anh gần đây làm cái gì mờ ám? Ba hôm hai ngày chạy ra ngoài làm gì, còn không nói cho tôi là đi đâu."

Trì Sính im lặng không nói.

Một lát sau, Ngô Sở Úy thăm dò hỏi,"Không phải anh đem tôi bán đi hả?"

"Ai muốn cậu chứ hả?" khóe miệng Trì Sính nhếch lên cười,"Bây giờ tôi đem cậu thả ra đường cái, có người nhặt về cũng là may mắn lắm rồi."

"Tôi phi!~ " Ngô Sở Úy bực bội không cam lòng,"Tôi như thế này không phải bán được rất nhiều tiền hay sao?"

"Không phải là không đáng giá, mà là lỗ vốn."

Ngô Sở Úy buồn bực muốn tháo cái bịt mắt xuống, kết quả bị Trì Sính nghiêm lệnh quát bảo ngưng lại. Lần này Ngô Sở Úy trung thực không làm trái lời, tựa vào trên cửa xe không nói được lời nào, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, có thể thực sự là kinh ngạc không chừng.

Lúc này đang là thời gian tan tầm cao điểm, trên đường vẫn kẹt xe. Chờ Trì Sính chạy đến nơi, Ngô Sở Úy đã say ngủ rồi.

Trì Sính đem Ngô Sở Úy từ trong xe bế ra ngoài.

Ngô Sở Úy lập tức tỉnh lại.

Trong nháy mắt mở cửa, thần kinh Ngô Sở Úy căng thẳng. Bởi vì tiếng cửa mở quá quen thuộc, chỉ có cánh cửa sắt nhiều rỉ sắt mới có thể phát ra âm thanh như thế này.

Khi Ngô Sở Úy giẫm lên giữa cái sân kia, đất, gạch trên đường, vô cùng quen thuộc, lòng cậu run rẩy, sóng nhiệt lan tỏa toàn thân thể.

Trì Sính tháo bịt mắt xuống cho cậu.

Thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng Ngô Sở Úy bùng lên cảm giác không biết gọi là gì.

Ngôi nhà cũ vẫn là ngôi nhà cũ, không nhiều hơn một món đồ cũng không ít đi một món nào, trước đây những thứ cậu đem đi tất cả được Trì Sính dọn trở lại, hơn nữa còn đặt đúng vị trí không sai đi chút nào. Ngay cả cái chổi bà Ngô hay treo trên tường cũng không sai vị trí, một cây cao lương cũng không thiếu.

Giống như hơn nửa tháng trước chưa bao giờ xảy ra, nhớ lại cũng không có chút hối hận vì trải qua cuộc sống như thế này.

Cậu chết trân tại chỗ, không hề nhúc nhích.

"Làm sao vậy?" Trì Sính vỗ lên trán Ngô Sở Úy một cái, "Nhanh như vậy ngay cả nhà mình cũng không nhận ra hả?"

Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính, ánh mắt lộ ra khó có thể che giấu kích động với hưng phấn.

"Anh mua về khi nào?"

Trì Sính thản nhiên trả lời,"Hôm trước."

Ngô Sở Úy dùng sức đập hai cái lên vai Trì Sính, nói không ra là vui vẻ hay tức giận, giọng thoải mái ồn ào một tiếng,"Sao anh không nói sớm cho tôi biết hả?"

Nói xong, vui vẻ nhảy nhót chạy vào trong nhà, vòng đi vòng lại mấy vòng xong mới chạy ra vườn. Trực tiếp vọt tới trước cây hạnh, giống như con khỉ con trèo lên.

Trì Sính vỗ cái mông của Ngô Sở Úy một cái, nói,"Xuống, đừng làm cho côn trùng chạy mất."

"Không được!" Ngô Sở Úy kích động không ngừng quay sang Trì Sính nói,"Anh biết không? Tôi nằm mơ thấy người ta đem cây hạnh này đào đi, chặt thân cây xây dựng nhà, may mắn là không phải thật!"

Trong lòng Trì Sính giật giật mấy cái, giọng nói lại rất bình thản quay sang Ngô Sở Úy nói,"Cậu có phải đần hay không? Bây giờ ai còn dùng gỗ xây nhà hả? Hơn nữa, nếu có dùng thì cũng không dùng thân cây ăn quả."

Ngô Sở Úy nghe xong cười hì hì, lại từ trên cây nhảy lên trên lưng của Trì Sính, cánh tay vòng qua cổ của Trì Sính cùng anh vui vẻ cười. Cười làm cho cả không gian như bừng sáng lên, toàn bộ cảm động cùng hưng phấn đều lan tỏa ra không gian xung quanh.

Ngô Sở Úy có lăn qua lăn lại như thế nào, náo nhiệt như thế nào Trì Sính đều nén xuống được, nhưng Ngô Sở Úy vui vẻ không ngừng, Trì Sính liền không chịu được. Loại cảm giác này giống như là buồng tim anh được rót tràn đầy mật, ngọt đến cả người nổi da gà.

"Đừng nghịch ngợm." Trì Sính trầm giọng nói,"Làm toàn thân tôi đều nổi da gà."

Lúc này Ngô Sở Úy mới từ trên người Trì Sính xuống, cùng anh vào phòng chính thu dọn một chút, Tuy rằng trước Trì Sính đã thu dọn qua, nhưng Ngô Sở Úy nghĩ cần phải đem căn nhà quét qua. Dù sao lâu như vậy không có người ở, tường cũng bị ố rơi xuống một lớp bụi, cửa sổ cùng ngăn tủ cũng cần lau một chút.

Dọn dẹp mọi thứ xong, nhìn lại căn nhà cũng đâu vào đấy, không ý thức được đã hơn mười giờ tối rồi.

"Chúng ta phải về thôi." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính nói,"Thôi, hôm nay tạm thời ở lại đây đi."

"Ở đây không có bình nóng lạnh, năng lượng mặt trời cũng không bật, làm sao mà tắm được."

"Trước đây lúc nhà cậu không có năng lượng mặt trời, làm sao mà tắm?"

"Dùng chậu."

"Cái này không được thì phải."

Nói xong, Trì Sính ra ngoài lấy cái chậu, đun chút nước sôi, chuẩn bị khăn mặt lau qua loa một chút. Kết quả, chậu nước vừa mới để xuống, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng nói,"Tôi rửa chân cho anh nhé."

Trì Sính nhe răng cười cười,"Thật sự rửa cho?"

"Nói rửa thì rửa, nói chơi làm gì?"

Kỳ thực trong lòng Ngô Sở Úy thật không tự nguyện làm chuyện này, những nỗ lực của Trì Sính đối với cậu quả thật làm cho cậu rất xúc động, không trả lại chút thực sự không hay lắm. Huống hồ lời đã nói ra, cũng không thể nuốt lại được, chỉ có thể chấp nhận một chút.

Chân của Trì Sính vừa mới được Ngô Sở Úy ấn vào trong nước ấm, trán liền hiện lên một tầng mồ hôi hột dày đặc.

Ngược lại không phải là nước ấm, mà là vì tim nóng, nóng đến nỗi cả cơ thể như phát sốt.

Ánh mắt Ngô Sở Úy không đoàng hoàng liếc nhìn Trì Sính, yếu ớt gọi.

"Lão gia....... "

Gọi xong, nhịn không được phì cười một cái, vành tai đều hồng đỏ.

Lòng của Trì Sính nóng lên điên cuồng, từng lỗ chân lông đều kêu
gào điên cuồng. Hận không thể đá văng chậu rửa chân sang một bên, đem Ngô Sở Úy đặt lên giường đất 'thao' một trận điên cuồng.

Nhưng thấy Ngô Sở Úy đầu cúi xuống, kỳ cọ chậm rãi mu bàn chân cho anh, Trì Sính có chút không nỡ.

Cho nên, để Ngô Sở Úy kỳ kỳ vào cái, Trì Sính liền đem cậu ta kéo dậy.

"Được rồi được rồi........" Bàn tay to của Trì Sính vỗ về hai gò má Ngô Sở Úy,"Không cần cậu rửa sạch, nhìn dáng vẻ cậu tủi thân kìa, tôi rửa cho cậu được không?"

Nói xong, đem chậu nước ra ngoài, thay một chậu nước sạch sẽ vào, đem chân của Ngô Sở Úy ấn vào.

"A..... hơi nóng." Ngô Sở Úy muốn đưa ra.

Trì Sính vững vàng đè xuống,"Nóng nóng một chút mới tốt cho cơ thể."

"Bây giờ cũng chưa đến mùa cần giữ ấm chân mà!" Ngô Sở Úy than phiền.

Trì Sính kiên trì,"Cậu ngày nào cũng nằm điều hòa, cả người nhiễm khí lạnh, nên để nóng một chút."

Dần dần, Ngô Sở Úy thích ứng nước ấm, lại cảm thấy thật thoải mái. Đột nhiên nhớ tới khi còn bé, ba cậu cũng dùng nước ấm như thế này rửa chân cho cậu. Hai bàn tay xoa nắn lòng và mu bàn chân cậu, rửa xong vỗ mông cậu một cái, "Đi, chui vào ổ chăn ngủ!"

Bên ngoài mưa nhỏ thưa thớt rơi, quả nhiên có chút mùi vị mùa thu. Mở hé cửa sổ ra ngủ cảm giác thật lạnh khô sảng khoái, không còn có cảm giác toàn thân dính dính.

Ngô Sở Úy cảm thấy cái cổ có chút buồn, vừa mới cào cào một cái, liền gào một tiếng thất thanh.

Trì Sính quay đầu nhìn về phía cậu ta, "Làm sao vậy?"

"Hình như bị con gì đốt." Ngô Sở Úy nhe răng nhếch miệng.

Lông mày rậm của Trì Sính nhíu một cái,"Tôi đã bảo cái gì hả? Bảo cậu đừng trèo lên cây, cậu không nghe, đốt cậu cũng đáng."

Ngô Sở Úy ảo não trở mình quay đi, hờn dỗi một hồi.

Qua thật lâu, Trì Sính mới mở miệng nói,"Qua đây, để tôi xem đốt như thế nào."

Ngô Sở Úy bất động.

Trì Sính đem thân thể Ngô Sở Úy lật qua, nhìn xuống cổ của cậu, quan sát kiểm tra tỉ mỉ. Ngô Sở Úy mắt nhìn gương mặt nồng đậm hài hòa của Trì Sính, cảm nhận được hơi thở khỏe mạnh phả vào mặt, suy nghĩ chẳng biết trôi dạt đến nơi nào.

"Này, Trì Sính, hai chúng ta bên nhau đã bao lâu rồi?"

Trì Sính thuận miệng trả lời,"Hơn hai năm rồi."

"Vì sao tôi cảm giác chúng ta tựa như vừa mới được vài ngày, cảm giác vui vẻ ấm áp cũng chưa giảm đi chút nào!" Nói xong dùng chân cà cà cái mông cường tráng săn chắc của Trì Sính, mặt mang theo điệu cười không đứng đắn.

Trì Sính quét nhìn cậu một cái,"Bởi vì cậu phản ứng chậm."

Vẻ mặt Ngô Sở Úy cứng lại, trợn mắt nhìn Trì Sính một trận, mới sâu kín mở miệng.

"Vậy làm sao để đem anh biến thành người phản ứng chậm như tôi?"

"Nếu như cậu có thể bảo trì vóc người như thế này, khuôn mặt như thế này, cái mông săn chắc như thế này, tôi có thể không 'bắn' ra." Giọng điệu của Trì Sính đùa cợt. (Bắn cái đó đó ấy)

Ngô Sở Úy đấm liên tiếp lên người Trì Sính sau khi hiểu được câu nói, giọng điệu khá bảnh chọe.

"Không phải anh đang khen tôi đấy chứ?"

Trì Sính bị Ngô Sở Úy tỏ ra dáng vẻ tiểu lẳng lơ tức giận đến cười không ngừng, túm tóc cậu liền ấn vào đũng quần.

Ân ái triền miên qua nửa đêm, sau khi thoải mái qua đi Ngô Sở Úy đột nhiên quay sang Trì Sính hỏi một câu,"Anh vĩnh viễn mạnh như vậy hay sao? Nếu có ngày nào đó anh 'thao' không được thì làm sao bây giờ?"

Trì Sính khẽ cười một tiếng,"Cậu cũng đang khen tôi đó hả?"

Gương mặt Ngô Sở Úy nóng lên, sau một lúc lâu mới nói,"Chờ anh 'thao' không được nữa, tôi liền 'thao' anh!"

Trì Sính hoàn toàn xem như không có nghe thấy.

Ngô Sở Úy chọc chọc Trì Sính,"Này, tôi có thể 'thao' anh không?"

Trì Sính ngẩn người mặt đông cứng nửa giây, bàn tay to vỗ xuống trán Ngô Sở Úy.

"Ngủ."

Ngô Sở Úy thật sự cũng quá mệt, không còn chút tinh lực mà cãi nhau, rất nhanh vùi bên sườn của Trì Sính ngủ say.

Một đêm ngủ kiên định không gì sánh được, trước Ngô Sở Úy không dám ở phòng cũ ngủ, nhất là cái vị trí ấm áp này. Sợ nhớ tới bà Ngô đêm trước kia khi bà đi, cậu ta chạm vào thân thể lạnh như băng kia. Nhưng hiện tại cậu ta không sợ, tay nắm chắc thân thể rắn chắc ấm áp của Trì Sính, cậu lại có nhà, có gia đình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện