Sau khi tiệc rượu giải tán, Trì Sính đem Ngô Sở Úy say như chết kéo vào trong phòng, ầm một cái đạp cửa. Đôi mắt mãnh hổ bình tĩnh nhìn hai gò má ửng hồng của Ngô Sở Úy, rất lâu không nói được lời nào.
Rượu làm cho người ta thêm can đảm, Ngô Sở Úy cũng nhìn lại Trì Sính một lúc. Nếu là ngày thường, thấy loại vẻ mặt này của Trì Sính với ánh mắt kia, đã sớm sợ đến chui xuống gầm giường rồi.
"Rượu này uống vào không uổng nhỉ!" Trì Sính nhếch miệng, "Trong lòng có gì đều trút ra hết rồi nhỉ?"
Ngực Ngô Sở Úy bị Trì Sính hung hăng đè ép, bụng dưới sôi trào, phát ra tiếng kêu đau đớn, "Không ổn, tôi muốn nôn, mau tránh ra."
Trì Sính thấy khuôn mặt Ngô Sở Úy nghẹn đến đỏ bừng, yết hầu liên tục chuyển động, liền buông tay ra.
Ngô Sở Úy muốn chạy đến phòng vệ sinh để nôn, kết quả chưa kịp đến, vừa chạy đến cửa liền 'Ọe' một tiếng. Mùi cồn gây mũi bay khắp phòng, Trì Sính nhìn sang, Ngô Sở Úy nôn đều là rượu, hầu như không có một chút thức ăn nào.
Ngô Sở Úy lại nôn thêm lần nữa, mới lảo đảo đi vào nhà vệ sinh. Trì Sính quyết không dìu, Ngô Sở Úy ngã bên cạnh bồn cầu, trán đập thẳng vào nắp bồn cầu, đau đến độ gào khóc.
Trì Sính vừa tức vừa sốt ruột, hai tay khoanh lại đứng ngoài nhìn, đầu ngón chân cắm xuống nền đất đến nổi gân xanh.
Ngô Sở Úy ôm bồn cầu lại phun một trận, đến khi nước cũng không thể phun ra được nữa, mới vịn tay vào tường đi vào trong giường, lao vào giường, không chịu được lại lăn qua lăn lại.
Trì Sính lau dọn đống đồ Ngô Sở Úy vừa nôn, lúc trở lại bên giường, Ngô Sở Úy giống như một con tôm luộc, mặt đỏ bừng cuộn tròn trên giường rên rỉ đến thống khổ.
"Bụng tôi khó chịu ...... hu hu....... không được....... còn muốn nôn....."
Trì Sính đè cơ thể Ngô Sở Úy đang định lật mình, tức giận quát lên,"Nằm im, ngoan ngoãn chờ.!"
"Cậu còn kêu thêm một câu, có tin tôi làm thịt cậu không?"
Ngô Sở Úy vẫn tiếp tục kêu gào,"Khó chịu.... hu hu.... đau bụng....."
Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy thấy cậu có vẻ rất đau, chịu đựng không bạo phát. Châm một điếu thuốc, khuôn mặt lạnh lẽo bị bao phủ một làn khói.
Ngô Sở Úy càng ngày càng táo tợn mà tru lên đau đớn.
"Khó chịu quá...... không chịu được nữa rồi...."
Trì Sính không thể nhịn được nữa, cầm điếu thuốc đâm vào cái gạt tàn, cả thân hình to lớn nằm bên người Ngô Sở Úy.
Một lát sau, trong phòng phát ra tiếng rên đứt quãng.
"Ừm..... ừm.... Sướng quá..... tiếp tục....."
Trì Sính nằm bên cạnh, tay đỡ đầu, ánh mắt âm u yên lặng nhìn khuôn mặt muốn 'ăn đòn' của Ngô Sở Úy. Một tay khác đặt lên bụng của Ngô Sở Úy xoa xoa nhẹ, lực rất đều.
Không quá ba phút đồng hồ, Ngô Sở Úy liền ngủ say.
Trì Sính lại một mình uống sạch nửa chai rượu 'trộn giấm', mới cùng Ngô Sở Úy ngủ.
Ba ngày sau, Ngô Sở Úy lái xe đến phòng khám tìm Khương Tiểu Soái.
"Bác sĩ Khương đã ba ngày không đến khám bệnh rồi." Cậu phụ việc phòng khám nói.
Ngô Sở Úy vô cùng kinh ngạc,"Cậu ta làm sao vậy?"
"Anh ta gọi điện cho tôi bảo thân thể không khỏe, muốn nghỉ ngơi vài ngày."
"Lại nghỉ? Cậu ta không lo kiếm cơm, chẳng có chút suy nghĩ nghiêm chỉnh làm việc gì?"
Ngô Sở Úy nói xong bĩu môi, cậu ta mỗi ngày cực khổ chạy ngang chạy dọc, Khương Tiểu Soái lúc nào cũng đòi 'đào ngũ'. Càng nghĩ trong lòng càng căm phẫn, vì vậy lại lái xe đến thẳng nhà Quách Thành Vũ, muốn xem Khương Tiểu Soái khó chịu ra làm sao.
Đến nhà Quách Thành Vũ, thấy Khương Tiểu Soái đang nằm lỳ ở trên giường nghịch điện thoại di động.
"Ê, cậu đó, cuộc sống thật sung sướng nhá! Mấy giờ rồi mà vẫn còn nằm?"
Khương Tiểu Soái nghe được giọng nói phía sau liền sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Ngô Sở Úy, trong ánh mắt mang theo vài phần vô cùng kinh ngạc.
"Sao cậu lại tới đây?"
Ngô Sở Úy ngồi ở mép giường, thuận tay vỗ lên mông Khương Tiểu Soái một cái.
"Xem cậu khó chịu mệt mỏi ra sao.!"
Khương Tiểu Soái đau đến hai mắt trừng trừng, mặt nhăn lại ép con ngươi như muốn nứt ra, hơn nửa ngày mới từ trong kẽ răng phun ra một câu.
"Cậu nhẹ nhàng một chút không được à!"
"Tôi đâu có dùng sức!" Ngô Sở Úy lại thử một cái nữa trên cái mông tội nghiệp của Khương Tiểu Soái,"Thế này mà mạnh hả?"
Lòng của Khương Tiểu Soái rất muốn bóp chết Ngô Sở Úy, thế nhưng cậu ta cắn chặt răng mà nhịn xuống.
"Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?" Ngô Sở Úy nhìn mặt của Khương Tiểu Soái quả thật có chút bất thường.
Khương Tiểu Soái tránh né ánh mắt của Ngô Sở Úy, làm ra vẻ thoải mái, giọng nói thản nhiên,"Không sao, đêm hôm đó uống hơi nhiều, hôm nay vẫn thấy khó chịu."
"Mấy ngày nay đều vậy?" Ngô Sở Úy tỏ vẻ giật mình,"Rượu kia có tác dụng lâu như vậy hả?"
Khương Tiểu Soái oán thầm, rượu thì không có tác dụng đến hôm nay, nhưng làm người ta XX liên tục thì có thể!
Bị ánh mắt truy sát của Ngô Sở Úy nhìn đến không còn chỗ dung thân, cuối cùng Khương Tiểu Soái bực bội lấy đại một cái cớ.
"Chầu rượu kia,.. nói thế nào nhỉ? Tác dụng quá lớn, uống xong mông cũng đau....."
Ngô Sở Úy được một trận cười không ngừng,"Tôi nói này.... cậu lừa gạt ai hả? Tôi từng nghe qua uống rượu đau đầu, cũng chưa bao giờ nghe thấy uống rượu đau tiểu cúc!"
"Nghiên cứu y học mới nhất đó...."
" Được rồi được rồi..." Ngô Sở Úy lắc lắc tay,"Không cần khiêm tốn với tôi, cậu trực tiếp nói bị người ta 'thao' thì đã làm sao?"
Bộ mặt Khương sư phụ không biết để ở đâu, lúc này chỉ dám nhìn đồ đệ mắng một tiếng 'cút'.
Ngô Sở Úy nhìn có chút hả hê vui vẻ cười một trận, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
"Này, thực sự ngày hôm đó uống rượu xong, ngày hôm sau liền bị............."
Khương Tiểu Soái nổi đóa lên," Đừng nói chuyện này với tôi nữa, có được hay không?"
"Không phải vậy, tôi không có ý vạch điểm yếu của cậu, tôi nghiêm túc hỏi cậu đó, rốt cuộc là có phải hay không, hả?, hôm đó ấy."
Khương Tiểu Soái bực bội một lát, chỉ ừ một tiếng nhỏ đến
khó có thể nghe tiếng.
Mặt của Ngô Sở Úy đột nhiên trầm xuống, hai hàng lông mày cũng cau lại.
Khương Tiểu Soái liếc nhìn cậu ta," Làm sao vậy?"
" Cậu còn nhớ rõ đêm hôm đó tôi nói cái gì không?" Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái so với Ngô Sở Úy còn bị say sớm hơn, từ lúc cậu uống ly rượu đầu tiên kia, ngay sau đó mọi tình huống đều do cậu tự tưởng tượng ra.
"Cậu hỏi cái này làm gì hả?"
Ngô Sở Úy thở dài,"Tôi cảm giác được là, từ đêm hôm đó, sau khi uống rượu xong, Trì Sính liền có chút bất thường. Tôi nghi ngờ ngày đó tôi uống rượu xong, nói lời gì đó không nên nói, cho nên mới tới hỏi cậu."
"Cậu hỏi tôi?" Khương Tiểu Soái xụ mặt, "Tôi á, ngay cả cậu nói gì tôi cũng không biết."
Ngô Sở Úy thở dài.
"Không bình thường thế nào?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Vẻ mặt Ngô Sở Úy rất rầu rĩ,"Tôi cũng không biết nói sao nữa, dù sao cũng chính là.... thờ ơ."
"Không đúng!" Khương Tiểu Soái cho đến bây giờ vẫn nhớ rõ cậu cùng Quách Thành Vũ cố ý để cho Trì Sính ghen, sau đó thì 'thú tính' của Trì Sính liền bùng lên,"Bình thường, không phải anh ta tức giận sẽ cuồng nhiệt hơn đối với cậu hay sao?"
Điểm này thì đúng rồi, Ngô Sở Úy cũng lĩnh hội không ít rồi, cho nên tự nhiên Trì Sính lại tỏ ra 'yên tĩnh' như thế, làm cho cậu vô cùng lúng túng.
"Anh ta sẽ không tức giận, mà không để ý cậu vài ngày chứ?"
Ngô Sở Úy nuốt nước miếng, nếu quả thực anh ta mà không để ý tôi vài ngày thì quá tốt, chỉ sợ anh ta... kìm nén quá mức....... Ngô Sở Úy cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Trì Sính kìm nén quá mức, chiến tranh càng kéo dài thì sinh mệnh của cậu sẽ càng nguy hiểm.
"Hay là cậu giúp tôi hỏi Quách Tử một chút."
Khương Tiểu Soái vừa nghe lời này, lập tức dùng gối che đầu lại.
"Cậu tha cho tôi đi đại ca, anh ta vừa mới quên việc này, tôi mà nhắc lại........."
Ngô Sở Úy còn chưa nói hết, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn là số của Trì Sính, tim lập tức tăng tốc. Mấy ngày nay Trì Sính không để ý đến cậu, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động gọi điện cho cậu.
"Buổi tối tôi không về, ở lại nhà Quách Tử."
Sau đó, điện thoại liền cúp.
Khương Tiểu Soái hỏi đến cùng,"Anh ta nói cái gì?"
Ngô Sở Úy chậm rãi để điện thoại xuống, không biết vẻ mặt biểu cảm gì,"Anh ta nói, đêm nay ở lại nhà cậu."
Khương Tiểu Soái nghe thấy liền nói,"Vậy cậu cũng đừng về, cùng nhau ở lại đây đi!"
Ngô Sở Úy không nói gì.
Hơn tám giờ tối, xe Trì Sính vừa mới chạy đến nhà của Quách Thành Vũ, xe của Uông Trẫm đi ngay phía sau. Hai chiếc xe đỗ lại chung một chỗ, Trì Sính rướn tầm mắt nhìn người bên trong xe, khuôn mặt đẹp trai nghiêm nghị của Uông Trẫm trước sau như một vẫn bình tĩnh.
Uông Trẫm bước rất nhanh, chỉ vài bước liền đi lên tầng.
Trì Sính cố ý kéo dài bước đi cùng Uông Thạc giữ vững tiết tấu.
Đến chiếu nghỉ tầng hai, cuối cùng Trì Sính mở miệng. ( Tình cũ không rủ mà đến.)
"Khi nào thì đi?"
Uông Thạc quét mắt nhìn anh một cái,"Hỏi làm gì?"
"Không có chuyện gì thì nhanh cút về đi!"
"Gầm mồm gì với tôi hả?" Uông Thạc như tức giận lại như không tức giận hỏi Trì Sính,"Tôi cản việc gì nhà anh hả?"
Cậu không cản việc nhà tôi, nhưng có người khác cản việc nhà tôi.
Hai người đang lạnh lẽo nhìn nhau, chẳng biết Ngô Sở Úy từ đâu xuất hiện, vui tươi hớn hở mà đi tới gần,"Này, trò chuyện cái gì vậy?"
Trì Sính trực tiếp xoay người đi vào.
Ngô Sở Úy nhìn lướt qua bóng lưng lạnh lùng của anh, trong lòng có chút không biết là tư vị gì. Nhưng ở trước mặt Uông Thạc, cậu vẫn che giấu rất khá.
"Ê, hỏi cậu chuyện này!"
Ngô Sở Úy đưa cho Uông Thạc một điếu thuốc.
Uông Thạc nhận lấy, thờ ơ hỏi,"Chuyện gì?"
"Đêm hôm đó chúng ta cùng uống rượu, tôi uống hơi nhiều, cuối cùng nói cái gì cũng không nhớ rõ, cậu có nhớ gì không?"
Uông Thạc cũng như Ngô Sở Úy kẻ tám lạng người nửa cân, Ngô Sở Úy 'Cảm ơn' xong, cơ bản thì Uông Thạc cũng say, trong ấn tượng câu nói sau cùng có vẻ như là Ngô Sở Úy cảm ơn Trì Sính để cho cậu ta làm, thế là bắt đầu không chút đạo đức mà thêm mắm thêm muối.
"Trước mặt của mọi người cậu nói là làm Trì Sính thế nào, phải nói là rất chi tiết, vô cùng tuyệt vời......"
Mặt của Ngô Sở Úy trong nháy mắt liền tái xanh.