Sáng hôm sau là cuối tuần, Nhạc Duyệt cả ngày ở bên Trì Sính.
Trải qua thời gian lạnh nhạt, Nhạc Duyệt cuối cùng cũng hiểu, tình cảm không phải chỉ dựa vào tôi tình anh nguyện, mà còn cần kinh doanh. Đặc biệt đối với con ngựa hoang như Trì Sính, chỉ dựa vào chút hơi nóng thì không giữ được, phải có thủ đoạn.
Chiều, hai người cùng đi dạo.
Trên đường, Trì Sính nhận được điện thoại của Phương Tín.
"Nguyễn Quân Như xảy ra chuyện rồi..."
Nguyễn Quân Như là hoa khôi cảnh sát thầm yêu Trì Sính, Phương Tín cho Trì Sính biết, sáng hôm nay Nguyễn Quân Như vừa ra ngoài đã bị bắt cóc, giam cầm hơn bốn tiếng mới được thả ra, hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.
Trì Sính rất bình tĩnh nói: "Được rồi, tôi biết rồi."
Cúp máy, Nhạc Duyệt lập tức dán lên.
"Điện thoại của ai thế?"
"Một đồng nghiệp."
Nhạc Duyệt thấy Trì Sính không có gì khác thường, liền lớn gan thò tay lấy di động khỏi túi Trì Sính, sờ lên vẫn còn ấm, chớp đôi mắt hoa đào phóng điện với Trì Sính.
"Gần đây anh mở mấy 24 tiếng, có phải vẫn đang đợi em chủ động gọi điện cho anh không?"
Trì Sính bỏ qua vấn đề này, trực tiếp nói: "Lát nữa tôi dẫn em về nhà."
Nhạc Duyệt giật mình, "Về nhà?"
"Ừ, về nhà tôi."
Tối đó, Trì Sính rốt cuộc dẫn Nhạc Duyệt ra mắt ba mẹ mình.
Vì chuẩn bị khá đầy đủ, Nhạc Duyệt biểu hiện thoải mái tự nhiên, quy củ đúng mực trước mặt ba mẹ Trì Sính, mọi cử chỉ hành động đều thể hiện nền giáo dục tốt đẹp. Trong quá trình ăn cơm, cô cũng rất chú ý đến hình tượng của mình, khi nên nói sẽ chậm rãi nói, khi không nên nói thì yên tĩnh lắng nghe, không hề giọng khách át giọng chủ.
Ba mẹ Trì Sính bình dị gần gũi, vừa không hỏi đến học vấn của Nhạc Duyệt, cũng không quan tâm hoàn cảnh gia đình cô, chỉ nói chuyện giữa cô và Trì Sính, không hề có chút điệu bộ gia đình cao quan.
Có thể nhìn ra, Chung Văn Ngọc rất thích Nhạc Duyệt, ăn cơm xong vẫn luôn nắm tay cô.
"Cô, Trì Sính nói với con cô có da nhờn, chai mỹ phẩm này đặc biệt thích hợp với da nhờn, phù hợp với người vào tuổi cô."
Nhạc Duyệt đặc biệt chọn loại mỹ phẩm hạng trung, vừa không có vẻ quá mức keo kiệt, lại không đến mức quáxa xỉ. Đối với người có quan niệm tiêu pha rất lý tính như Chung Văn Ngọc là rất thích hợp.
Từ điểm này, Chung Văn Ngọc nhìn ra Nhạc Duyệt rất có lòng.
Trước khi đi, bà kéo tay Trì Sính đặc biệt dặn dò: "Cô gái này không tồi, nên đối xử tốt với người ta."
Trì Sính không nói gì, đi thẳng.
Trên đường về, Nhạc Duyệt cao hứng quên hết tất cả, chưa từng cảm thấy gió cát Bắc Kinh lại khiến lòng người cuộn trào như thế, con đường kẹt xe phồn hoa náo nhiệt như thế, ngay cả tiếng phụ nữ chửi đổng cũng trở thành âm thanh của những cô nàng sắc sảo, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt...
Vui vẻ nhảy ra trước mặt Trì Sính, cười tươi hỏi: "Chừng nào anh mới đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu của anh?"
Trì Sính đứng lại, lặng lẽ nói: "Ba tên đàn ông mà em tìm tôi đã phế rồi."
Nụ cười trên mặt Nhạc Duyệt thoáng chốc cứng đờ, ngay cả nói cũng không còn lưu loát.
"Anh... anh nói gì thế? Cái gì... phế... hay không phế?"
Trì Sính vén phần tóc rối trước trán ra sau tai Nhạc Duyệt, động tác dịu dàng khiến Nhạc Duyệt run rẩy không ngừng.
"Sau này còn làm chuyện này nữa, tôi là người đầu tiên phế em."
Nhạc Duyệt sửng sốt không nói nên lời, nhiệt độ trong lòng nhảy lên
cực điểm. Một buổi tối vốn ấm áp hạnh phúc, vì lời cảnh cáo đó đột nhiên biến thành đáng sợ nặng nề.
"Cậu đưa cô ấy về nhà trước." Trì Sính nói với Cương Tử trong xe.
Cương Tử xuống xe mở cửa cho Nhạc Duyệt, Nhạc Duyệt do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Nửa tiếng sau, Cương Tử trở lại.
"Cậu biết hoa khôi cảnh sát đó bị Nhạc Duyệt chỉnh, sao không sớm bảo tôi dẫn người đi ngăn cản?"
Trong túi áo Trì Sính chứa hai thứ, một là di động, một là bình Đại Bảo, trên bình Đại Bảo đó còn lưu dấu vân tay của hoa khôi cảnh sát kia.
Cương Tử không hỏi tiếp nữa.
Trì Sính vuốt đầu Túi Dấm Nhỏ, rầu rĩ hỏi: "Bảo bảo, hai ngày nay mày thế nào?"
Túi Dấm Nhỏ híp mắt thành đường kẽ, buồn bã lắc đuôi, lại ỉu xìu rồi.
"Mấy hôm nay hình như nó rất phờ phạc, không thích cử động." Cương Tử nói.
Trì Sính lại hỏi Túi Dấm Nhỏ: "Là tao lạnh nhạt mày sao?"
Túi Dấm Nhỏ lật người, lộ ra cái bụng trắng, bày ra bộ dạng không muốn để ý đến anh.
Cương Tử thêm vào một câu: "Không lẽ nhớ đám bạn của nó rồi."
Sắc mặt Trì Sính biến đổi, lúc này Cương Tử mới ý thức được mình nói sai, Túi Dấm Nhỏ nhớ, Trì Sính có thể không nhớ sao? Rắn của hắn chính là ái sủng của hắn, phi tử của hắn, mất chúng đồng nghĩa với mất đi cả hậu cung.
Thấp thỏm bất an đợi rất lâu, không đợi được truy hỏi tra xét tiến triển, lại đợi được một câu hỏi không chút liên quan.
"Tôi đáng sợ như thế sao?"
Cương Tử ngẩn người, "Tại sao đột nhiên hỏi vậy?"
"Nếu người thích tôi biểu hiện cực độ sợ hãi lúc có tiếp xúc thân mật với tôi, thậm chí làm chuyện tự tổn hại, vậy là nguyên nhân gì? Tiền đề là tôi không hề để lại bất cứ bóng ma bạo lực nào với y."
Phản ứng đầu tiên của Cương Tử chính là: "Lẽ nào Nhạc Duyệt không cho cậu chạm vào?"
Trì Sính hừ lạnh, cô ta? Vừa gặp mặt đã ước gì banh chân ra cho tôi thao, nếu thật sự có chút dè dặt thì tốt rồi.
"Không liên quan đến cô ta."
Cương Tử liền mơ hồ, "Cậu còn có loại phiền não này? Trực tiếp cưỡng ép không phải là xong sao?"
Trì Sính dùng ánh mắt nghiêm lệ trách cứ Cương Tử, ông đây nếu nỡ cưỡng ép thì còn hỏi mi làm gì?
Cương Tử không dám nói bậy nữa, cân nhắc rất lâu mới dám mở miệng.
"Tôi cảm thấy có hai khả năng, một là quá thuần khiết, còn lại là trong lòng có mục đích khác.