Nghịch Tập

Sao lại cảm thấy mình giống kẻ bán d*m!


trước sau

Cuối tuần, Ngô Sở Úy về nhà, bà Ngô lại khoe với y: "Đồng nghiệp của con thật tốt."

Ngô Sở Úy gãi trán, "Sao mẹ còn nhớ anh ta vậy?"

"Mấy hôm trước cậu ta đến nhà mình, còn mang theo không ít đồ." Nói xong quay sang mở cửa tủ, cẩn thận bưng ra một cái hộp, đặt lên bàn, "Con xem này, số tử linh chi này là người ta tặng đó, nói là có thể hạ đường huyết. Bảo mẹ bớt tiêm insulin, nói thứ đó không tốt cho sức khỏe."

Ngô Sở Úy vươn tay gẩy gẩy vài cái, cảm giác rất thô, phía trên còn có dấu vết đầu gỗ đâm vào, vừa xem là biết mọc hoang. Mấy năm nay linh chi mọc hoang vừa mắc vừa khó tìm, một hộp lớn như thế, tính ra tốn không ít tâm sức!

Đang sửng sốt, bà Ngô lại nói tiếp.

"Đại Khung à, bắp nhà ta đã chín rồi, con ra hái vài trái, nấu chín rồi mang cho đồng nghiệp của con."

Ngô Sở Úy dạ một tiếng.

Gần tối, Ngô Sở Úy xách một túi bắp nấu đến đơn vị của Trì Sính, hôm nay đúng lúc đến phiên hắn trực ca. Thời gian này Ngô Sở Úy thường xuyên đến, ông bác trông cửa cũng đã biết mặt y, thấy người liền nói: Nhân duyên của con tổng thư ký Trì thật tốt, có thằng bạn ngày nào cũng đến đưa đồ cho ăn.

"Nhóc đẹp trai, lại đến rồi?" Ông cất giọng địa phương vui vẻ vỗ vai Ngô Sở Úy.

Gọi là nhóc đẹp trai tuyệt đối không phải gọi bừa, Ngô Sở Úy người ta mỗi lần đến đều ăn mặc rất chau chuốt, trời hè cũng mặc áo sơ mi tay ngắn quần âu, một đôi giày da sáng chói.

"Hái vài trái bắp trong ruộng ở nhà, mang đi nấu, thơm hơn bắp bán trên đường nhiều." Ngô Sở Úy đặt túi ni lông lên mặt bàn, để mấy đồng nghiệp của Trì Sính tùy tiện lấy.

Trì Sính thấy móng chó của mấy kẻ kia muốn thò vào túi, trầm giọng nhắc nhở: "Đừng vội ăn, trước tiên điền xong biểu công tác cái đã, lát nữa đem lên phòng làm việc của đội trưởng Lý."

Các đồng nghiệp trêu chọc nhau, "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây hả bây? Trì công tử lại lo chuyện bao đồng kìa."

"Đúng thế, lần nào không phải là cậu ta điền xong cuối cùng, hôm nay còn bày đặt tích cực nữa."

"..."

Trì Sính khoác vai Ngô Sở Úy, gần như cưỡng ép tha y vào phòng làm việc của mình, cửa vừa đóng lại, tiếng thở dốc nặng nề đã đè lên môi.

"Mặc nhiều như thế không nóng sao?" Trì Sính thô lỗ kéo áo sơ mi của Ngô Sở Úy, hai nút áo văng vèo xuống đất, "Quần cộc, guốc gỗ mát mẻ hơn."

Ngô Sở Úy thò tay loay hoay trong đồng phục của Trì Sính, trong lòng thì nóng như lửa đốt.

"Tôi ăn mặc thế này không phải vì giữ thể diện cho anh sao?"

"Cậu là gì của tôi hả? Mở miệng là bảo vì thể diện của tôi..." Trì Sính cắn tai
Ngô Sở Úy, ác liệt kích thích, "Có phần của cậu sao? Ai bảo cậu giữ?"

Lo nhiều làm chi? Cứ sướng trước đã!

"Cậu ghiền đôi tay của tôi phải không?" Trì Sính ấn Ngô Sở Úy ngã lên bàn làm việc.

Ánh mắt Ngô Sở Úy đầy xấu xa: "Anh có thể bảo tôi thổi kẹo đường, tôi không thể bảo anh vuốt ống sao? Đều là kỹ thuật như nhau, anh an ủi xong tôi cũng phải an ủi cho anh mà!"

Trì Sính trực tiếp lột quần Ngô Sở Úy, nâng một chân lên đè trên bàn.

Giữa ban ngày ban mặt, hai chân mở rộng, chỗ kín hở ra lồ lộ, cái chân bị đè cố sức giật vài lần, kháng nghị: "Đừng giở trò bậy được không? Làm tốt đi."

"Thiếu thao phát hoảng rồi à?" Vật lớn dưới đáy quần Trì Sính đụng mạnh lên mông Ngô Sở Úy một cái, "Nếu cậu xấu hổ có thể khép chân lại." Nói xong xấu xa chọc điểu.

Ngô Sở Úy một khi được sướng, lòng xấu hổ gì đó đều trở thành vật ngoài thân, cái chân đó từ bị đè lên bàn đến được gác lên khuỷu tay Trì Sính, góc độ càng lúc càng lớn, động tác càng lúc càng khó đỡ, cứ thế vừa thẹn vừa sướng. Khi bạo phát, chân còn đứng run rẩy lợi hại, suýt nữa mềm nhũn ngã vào lòng Trì Sính.

"Thật dễ chịu." Ngô Sở Úy điều chỉnh hơi thở.

Trì Sính thì không thoải mái, vật cứng nóng hổi tì mạnh lên mông Ngô Sở Úy, không muốn để cậu mặc quần vào.

Ngô Sở Úy khổ sở một hồi mới xoa dịu được trái tim xao động của Trì Sính.

Sau khi sướng xong, Ngô Sở Úy luôn cảm thấy trong lòng có hơi ủy khuất, không thể nói được là tại sao.

"Tôi đi đây." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính thay đổi sắc mặt, "Như vậy liền đi?"

"Ừm, lát nữa còn có việc, đàn rắn của tôi đẻ trứng rồi, tôi phải liên hệ thu mua trứng rắn."

Móng vuốt hổ của Trì Sính cào lên bàn, vạch ra mấy vết cào.

"Vậy cậu đến đây làm gì?"

Đúng đó, tôi đến đây làm gì? Ngô Sở Úy cũng không hiểu rõ. Cân nhắc một lúc, mới nhớ ra túi bắp nấu kia, đúng, tôi đến để đưa bắp nấu.

Trì Sính trừng mắt nhìn bóng lưng của Ngô Sở Úy thầm nghĩ, thằng nhóc này gần đây rất chịu khó đến, sướng xong để lại chút đồ ăn rồi bỏ đi, càng nếm mùi càng không biết vị, sao lại cảm thấy mình giống như một kẻ bán d*m vậy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện