- Chết!
Trình Sát không hề có khái niệm thương hoa tiếc ngọc, đao trong tay bổ đi ra, hóa thành một đạo đao quang hướng Đồng Tĩnh Vân giết đi qua.
Một đao này nếu là chém trúng, Đồng Tĩnh Vân coi như có một trăm cái mạng cũng không đủ để chết.
Đồng Tĩnh Vân tự nhiên không muốn đứng im chịu chết, thế nhưng nàng và Trình Sát thực lực chênh lệch quá xa, đao quang trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt, tất cả những gì nàng có thể làm là tuyệt vọng nhìn một đao kia giết tới, căn bản không có năng lực né tránh.
Thế nhưng là, đúng vào lúc đao quang sắp bổ vào Đồng Tĩnh Vân trên thân, bỗng nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang phá không mà đến, nhanh như chớp va chạm với đao quang, đem nó ngăn lại, kiếm khí và đao khí điên cuồng tàn phá lẫn nhau, cuối cùng đồng thời tan rã.
- Ồ?
Trình Sát không ngờ ở nơi này còn có cường giả, lại có thể phá giải một đao của hắn, lập tức cùng Trần Lệ đưa mắt nhìn về phía đạo kiếm quang vừa rồi xuất hiện, chỉ thấy ở nơi đó, không biết từ khi nào đã có một bạch y nam tử tay cầm trường kiếm đứng ở đó.
- Thần đệ!
Đồng Tĩnh Vân lúc này cũng hoàn hồn, đồng dạng nhìn thấy bạch y nam tử kia, không khỏi kinh ngạc hô, nàng không nghĩ tới, tại thời khắc nguy hiểm nhất này, lại là Vương Hạo Thần ra tay cứu nàng.
- Lại là tiểu tử này?
Đồng Thiên Tân ở bên kia cũng ngạc nhiên, hắn cũng không ngờ, thiếu niên bị mình quên lãng mấy ngày nay lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn cứu nữ nhi của mình một mạng.
Vương Hạo Thần từng bước đi vào Đồng Tĩnh Vân trước người, vừa vặn che khuất thân ảnh của nàng sau lưng mình, trầm giọng nói:
- Ngươi lui trước, bọn hắn để cho ta đối phó!
Đồng Tĩnh Vân khẽ cắn môi, giờ phút này ở phía sau Vương Hạo Thần để cho có nàng một loại cảm giác cực kỳ an toàn và tín nhiệm, tựa như lần đầu tiên bọn hắn kề vai chiến đấu đồng dạng, chỉ là không hiểu tại sao, trong thanh âm của hắn lại có một tia xa cách mà nàng trước đây chưa từng thấy qua.
Vương Hạo Thần cứu Đồng Tĩnh Vân, bởi vì hắn tuy rằng chán ghét Đồng Thiên Tân, thế nhưng hắn vẫn cho rằng chuyện huyết tẩy Hình gia Đồng Tĩnh Vân căn bản không hiểu rõ, vì thế tuy rằng trong lòng vẫn có một chút bài xích, hắn sau cùng vẫn là không nhịn được ra tay cứu nàng.
Dù sao cũng miễn cưỡng tính là bằng hữu, thủy chung không nhẫn tâm để nàng chết trước mặt mình.
- Lục Tinh Vũ Sĩ?
Vương Hạo Thần không hề che dấu tu vi của mình, vì thế Trình Sát chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được võ đạo cảnh giới của đối phương, lông mày hơi nhíu lại, một đao vừa rồi của hắn, tuy rằng không có dùng bao nhiêu lực lượng, thế nhưng làm sao cũng không phải là thứ một cái Lục Tinh Vũ Sĩ có thể tùy tiện hóa giải đi a?
- Tiểu tử, lập tức tránh ra! Nếu không, chết!
Bất quá nghi hoặc là nghi hoặc, Trình Sát như cũ không có đem Vương Hạo Thần để vào mắt, hắn chẳng có lý do gì để kiêng kị một kẻ tu vi thấp hơn hắn ba cái tiểu cảnh giới, ngắn gọn đe dọa một câu, trên người khí thế lại bắt đầu khởi động.
- Có ta ở đây, các ngươi không giết được nàng!
Vương Hạo Thần nhìn Trình Sát, Trần Lệ hai người một chút, đạm mạc nói.
Trình Sát mí mắt hơi cụp xuống, cũng lười nhác tiếp tục nói nhảm, tay cầm đao liên tục chém ra ba đạo đao quang, hơn nữa lần này không phải là tuỳ tiện xuất đao như trước đó, mà là đã dùng đến 8 thành lực lượng.
Vương Hạo Thần hơi ghé mắt, không quan trọng vung lên một cánh tay, thể nội dương cương chi khí lập tức bốc lên, một chưởng nối tiếp một chưởng mang theo cực nóng hoả kình đánh ra.
Bách Hoả Liễu Loạn!
Mỗi một chưởng của Vương Hạo Thần đều có uy lực cực lớn, trực tiếp đánh tan thế công của Trình Sát, sau đó liền hướng hắn đánh đi qua.
Trình Sát đồng tử co rụt lại, hắn không nghĩ tới thế công của mình lại dễ dàng bị phá huỷ như vậy, vội vàng vung lên loan đao trong tay, hoá thành vô số đạo tàn ảnh, nghênh tiếp Vương Hạo Thần công kích.
Vương Hạo Thần tu vi vừa đột phá đến Lục Tinh Vũ Sĩ, nhục thân lại đạt tới Luyện Bì đại thành, chiến lực tăng lên một mảng cực lớn, nhưng Trình Sát tuy có ưu thế về cảnh giới, thế nhưng lại không am hiểu cận thân giao chiến, nếu như không tính năng lực ám sát, hắn chiến lực tổng hợp so ra chỉ mạnh hơn Đồng Thanh Cương một chút, vì thế Vương Hạo Thần cho dù không dùng toàn lực, chỉ sử dụng chưởng pháp đối địch cũng lộ ra vẻ cực kỳ ung dung.
- Liệt Hoả Phách Không!
Vương Hạo Thần đem cửu dương chân lực đẩy lên cảnh giới Đệ Nhất Dương, sau lưng xuất hiện một khoả mặt trời đỏ rực như lửa, một chưởng như đạn pháo nổ bắn đi ra, xé rách vô số đao quang, đánh cho Trình Sát phải liên tiếp lui về phía sau.
- Làm sao mạnh như vậy?
Trình Sát sắc mặt đại biến, hắn nghĩ mãi cũng không rõ, chính mình mặc dù không mạnh về cận thân chiến đấu, tu vi lại rõ ràng so với Vương Hạo Thần phải cao hơn nhiều, thế nhưng từ đầu đến cuối lại bị đối phương treo lên đánh, người kia chẳng qua chỉ dùng một tay, liền có thể đem hắn một đường đánh bẹp.
Càng đáng sợ hơn chính là, nhục thân của đối phương còn mạnh tới biến thái, bị loan đao của Trình Sát đánh vào, ngay cả một vết hằn cũng không có, đây đến tột cùng là loại quái vật hình người gì.
- Vù!
Đúng lúc này, từ phía sau
lưng Vương Hạo Thần bỗng truyền đến một đạo kiếm phong thanh âm, Trần Lệ tay cầm một thanh màu đen trường kiếm, tựa như quỷ mị hướng Vương Hạo Thần phần gáy đâm tới.
Nguyên lai, Trần Lệ thấy Vương Hạo Thần chiến lực vượt qua bản thân dự đoán, vì thế nãy giờ vẫn luôn âm thầm tìm cơ hội đánh lén, lúc này rốt cuộc xuất thủ, chiêu số cực kỳ độc địa, chính là muốn một kiếm tuyệt sát.
Đổi lại là người khác, rất có thể sẽ không kịp phản ứng, thế nhưng Vương Hạo Thần lại chưa bao giờ sợ hãi so tốc độ với người khác, gặp nguy không loạn, lập tức dẫm lên Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ bộ pháp, trước một bước né đi Trần Lệ một kiếm.
Vừa tránh thoát xong thế công của Trần Lệ, Vương Hạo Thần liền phản công, không để cho đối phương có cơ hội chiếm lại tiên cơ.
Diệu Nhật Kiếm hào quang sáng rực, một cỗ bàng bạc nguyên khí giống như thuỷ triều lập tức khếch tán mà ra.
Sau lưng Vương Hạo Thần, nổi lên một trận bá đạo cuồng phong hư ảo, ở nơi trung tâm, xuất hiện một đạo phong quyển cao đến tận trời, từ bên trong không ngừng truyền ra từng đợt gió rít gào.
Toàn Phong Kiếm Phong chung cực nhất kiếm – Phong Quyển Lăng Thiên!
Vương Hạo Thần một kiếm chém ra, phong quyển mang theo ngập trời kiếm khí điên cuồng hướng Trình Sát, Trần Lệ đánh tới.
Trình Sát và Trần Lệ toàn lực ngăn cản, lại không nghĩ tới, một kiếm này uy lực quá mạnh, đến khi bọn hắn miễn cưỡng đem lực lượng của một kiếm hoá giải hết, mỗi người hai tay đều đã tê dại mất hết cảm giác, cả người trên dưới có gần chục đạo kiếm thương sâu cạn, sắc mặt đồng dạng có chút tái nhợt.
Một tên Lục Tinh Vũ Sĩ, thực sự có thể đánh ra công kích mạnh như vậy?
Thế nhưng là, ác mộng của bọn hắn chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu, bởi vì Vương Hạo Thần kiếm trong tay một lần nữa động.
Vương Hạo Thần chân đạp bộ pháp, thân ảnh tựa hồ hoá thành một cơn gió, Diệu Nhật Kiếm thế như nước chảy mây trôi đâm đi ra, kinh khủng kiếm khí đều tập trung nơi mũi kiếm, lập tức đâm tới.
Tuyệt Ảnh kiếm pháp, Xuyên Hầu Thức!
Một kiếm nhanh đến cực hạn, khiến cho cả kiếm và người sử kiếm cơ hồ đều biến mất dưới tầm mắt của mọi người.
- Xoạt!
Ở trong đêm tối, hai tên sát thủ chỉ nhìn thấy một đạo kiếm quang tuyệt đẹp như một tia chớp xuất hiện, lấy một loại tốc độ kinh hãi thế tục trực tiếp xuyên thủng Trần Lệ yết hầu, người sau ngay cả cơ hội hét thảm một tiếng cũng không có liền ngã xuống đất, đi đời nhà ma.
Vương Hạo Thần thân ảnh cũng gần như cùng một lúc xuất hiện ở Trần Lệ phía sau, ánh mắt đạm mạc, trong tay hắn trường kiếm vẫn còn có một chút tinh huyết còn lưu lại nơi mũi kiếm.
Vương Hạo Thần sau khi thực lực đại tiến, Tuyệt Ảnh kiếm pháp ở trong tay hắn thi triển đi ra cũng càng thêm đáng sợ, cho dù là sát thủ luôn lấy tốc độ công kích làm điểm mạnh cũng không thể so sánh, một kiếm vừa ra, liền trực tiếp giết chết một gã Cửu Tinh Vũ Sĩ đỉnh phong võ giả.
Cứ việc bên trong có yếu tố bất ngờ, Trần Lệ cũng không mạnh về khoản phòng ngự, càng không phải là loại vũ giả thích hợp cùng kẻ khác đấu tay đôi, thế nhưng cái này vẫn không thể phủ nhận một điều, đó là một kiếm Xuyên Hầu Thức vừa rồi của Vương Hạo Thần thực sự quá đáng sợ, ngay cả Trần Lệ thân là Cửu Tinh Vũ Sĩ cũng vì không kịp ứng phó mà bị giết chết.
Trước đó, Vương Hạo Thần còn chưa thể xác định chiến lực của mình đến cùng đạt đến tới tầng thứ nào, bây giờ hắn rốt cuộc đã có thể cho bản thân mình một cái đánh giá chính xác.
Nói một cách đơn giản, lấy thực lực của Vương Hạo Thần lúc này, không dám nói là có thể xưng bá Vũ Sĩ cảnh, thế nhưng hắn cũng tự tin không sợ bất cứ kẻ nào, cho dù là Vũ Sĩ bên trong mấy người mạnh nhất đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng có tự tin đánh một trận.
Trong Vũ Sĩ cảnh giới, có lẽ còn có vài người có thể thắng được Vương Hạo Thần, thế nhưng muốn giết hắn thì căn bản không có khả năng.
Chính vì vậy, Vương Hạo Thần bây giờ, hoàn toàn có thể đi ngang, Vũ Sư không ra không người có thể thương hắn tính mệnh.