Theo hoả diễm truyền vào, Bạch Nhược Trần da thịt nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt mê người, vô cùng quyến rũ.
Bạch Nhược Trần tâm tình có chút hoảng hốt, đã rất lâu rồi mới có một nam nhân thứ hai chạm vào thân thể nào, cái này để cho nàng trong lòng vậy mà sinh ra một tia gợn sóng.
Vương Hạo Thần tìm tới vị trí của Phong Nguyên Chú, lập tức hít sâu một hơi, dùng một tay khác đặt lên vai Bạch Nhược Trần, hùng hậu bàng bạc nguyên khí lập tức rót vào trong người nàng, đem kinh ngạc và lục phủ ngũ tạng của nàng đều bao bọc lại,
Tiếp sau đó, hắn muốn phá giải Phong Nguyên Chú, cần có phải điều động lực lượng rất lớn, tuy rằng biết Bạch Nhược Trần thân thể mạnh hơn người bình thường, thế nhưng hắn xưa nay làm việc rất cẩn trọng, luôn muốn đảm bảo vạn vạn vô nhất.
Vương Hạo Thần lại không biết, hành động này của hắn, lại khiến cho Bạch Nhược Trần đối với hắn càng có hảo cảm.
Hay là muốn nói, nam nhân biết quan tâm đúng lúc, sẽ luôn chiếm được một chút hảo cảm từ người khác.
Chuẩn bị xong, Vương Hạo Thần mới điều động thêm đại lượng Phệ Huyết Thánh Hoả, xông vào trong người Bạch Nhược Trần, trực tiếp trùng kích lên Phong Nguyên Chú lớp phòng ngự.
Phong Nguyên Chú phòng ngự mười phần kiên cố, không phải là tường đồng vách sắt, mà tựa như thập vạn đại sơn, Phệ Huyết Thánh Hoả uy lực tuy cường đại, lại không có cách đột phá lớp phòng ngự này.
Người thi triển đạo chú ấn này, tu vi ít nhất cũng là Vũ Hoàng trở lên, Vương Hạo Thần chẳng qua chỉ là Vũ Sĩ, coi như Phệ Huyết Thánh Hoá có được năng lực thiêu đốt vạn vật, muốn phá ra một cái lỗ hổng trên Phong Nguyên Chú nói nghe thì dễ?
Vô luận Vương Hạo Thần điều động đến bao nhiêu Phệ Huyết Thánh Hoả, đều là hữu tâm vô lực, căn bản không có cách lay động được Phong Nguyên Chú.
Bạch Nhược Trần tự nhiên là cảm nhận điều này, nàng khẽ nói:
- Hạo Thần được rồi, chuyện này không thể miễn cưỡng! Ngươi không cần phí sức nữa!
Vương Hạo Thần lắc đầu, có chút cố chấp nói:
- Không nên từ bỏ sớm như vậy, trên đời không có thứ gì có thể vĩnh viễn bất diệt!
Nói rồi, hắn vẫn tiếp tục dẫn động Phệ Huyết Thánh Hoả, trùng kích lên Phong Nguyên Chú.
Hắn là kẻ không thích bỏ cuộc giữa chừng, một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì trăm lần, cái này cũng giống như con đường tu luyện, nếu như chỉ gặp khó khăn liền bỏ cuộc, vậy thì thà làm một cái phàm nhân cho rồi.
Việc gì đã làm thì phải tận lực, nếu không thì thà đừng làm.
Hắn không phủ nhận, dựa vào năng lực của hắn mà muốn phá vỡ Phong Nguyên Chú đúng là quá khó khăn, thế nhưng Phong Nguyên Chú không có năng lực hồi phục, mà Phệ Huyết Thánh Hoả của hắn thì lại có thể liên tục duy trì cho đến hắn cạn kiệt nguyên khí, tiếp tục như vậy, chưa hẳn là đã không có chút hi vọng nào.
Thế nhưng là, thời gian qua đi, Phong Nguyên Thú vẫn tựa như viễn cổ thần sơn vĩnh viễn không thể lay chuyển, mà Vương Hạo Thần nguyên khí thì đã tiêu hao hết 7 thành.
Vốn dĩ không thể nào có chuyện tiêu hao nhanh như vậy, chỉ là hắn còn phải phân ra một bộ phận bảo vệ kinh mạch cho Bạch Nhược Trần, vì thế tiêu hao mới càng lớn.
Cứ như vậy, Vương Hạo Thần nguyên khí càng lúc càng ít, dần dần chỉ còn lại không đến một thành.
- Hạo Thần, được rồi! Có một số chúng ta không thể miễn cưỡng, ngươi có phần tâm ý này, Bạch di đã rất vui mừng!
Bạch Nhược Trần nói.
Vương Hạo Thần cắn chặt răng, vẫn không có ý định từ bỏ, lập tức lấy ra một ít linh dược ăn vào, bổ sung nguyên khí thiếu hụt, lại tiếp tục điều động Phệ Huyết Thánh Hoả trùng kích đi vào.
Liên tiếp mấy canh giờ trôi qua, Vương Hạo Thần không hề nghỉ ngơi, mỗi khi hao hết nguyên khí liền phục dược, sau đó lại tiếp tục, rất nhanh, số linh dược trong nạp giới của hắn liền tiêu hao một mảng lớn.
Bạch Nhược Trần đưa mắt nhìn nam nhân sau lưng mình, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn lúc này đã tái nhợt lộ rõ vẻ mệt mỏi, trên trán mồ hôi ướt một mảnh, rõ ràng linh dược tuy có thể trợ giúp khôi phục nguyên khí, thế nhưng liên tục như vậy thì hoàn toàn không phải cách tốt, sẽ có tác dụng phụ không nhỏ, mà cho dù là linh được cũng không thể bù đắp mọi mặt.
Sự thật là liên tục điều động Phệ Huyết Thánh Hoả như vậy, Vương Hạo Thần lúc này bất luận là ở phương diện nào đều đã sắp đến cực hạn, cho dù có tiếp tục phục dụng linh dược, hắn thể lực cũng không đủ để tiếp tục chèo chống.
Thấy bộ dáng hắn như vậy, Bạch Nhược Trần trong lòng lại sinh ra một tia chua xót, nhiều hơn lại là cảm động.
Nàng không ngờ,
Vương Hạo Thần lại vì nàng mà cố gắng đến như vậy.
- Ta không tin ngay cả một lỗ hổng đều không phá được!
Vương Hạo Thần hai mắt đều biến thành màu đỏ, điều động toàn bộ còn sót lại không nhiều lắm nguyên khí, cố gắng một lần cuối cùng.
Lượng lớn Phệ Huyết Thánh Hoả hung hăng không sợ chế điên cuồng trùng kích lên phía Phong Nguyên Chú, thế như hồng thuỷ đập vào đê, cực kỳ dữ dội.
Hoả diễm lực lượng đến đáy là hết, Vương Hạo Thần lúc này cũng đã kiệt quệ, hắn chỉ thấy trước mắt hầu như tối đen, thế nhưng khoé miệng lại xuất hiện một nụ cười yếu ớt.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được, Phong Nguyên Chú phía trên, vậy mà xuất hiện một đạo vết nứt.
Không sai, tuy rằng vết nứt này vô cùng nhỏ bé, thế nhưng hắn chung quy không phải là cái gì cũng không đạt được, ít nhất thì cũng có được một chút thành quả.
Đây cũng là ý nghĩ sau cùng của Vương Hạo Thần, bởi vì hắn thực sự đã kiệt sức, một tia thanh minh cuối cùng biến mất, cả người hướng về phía trước đổ xuống.
Chỉ là còn không đợi hắn hoàn toàn ngã xuống, Bạch Nhược Trần đem hắn tiếp được, để hắn gục đầu vào vai nàng mà ngất đi.
Bạch Nhược Trần để Vương Hạo Thần nằm trên giường tre, nàng ở một bên nhìn hắn hồi lâu, không nhịn được khẽ thở dài nói:
- Thật là một tên ngốc, ngươi cần gì phải cố gắng đến mức như vậy đâu?
Đồng thời, nàng lại có thể cảm nhận được trong người xuất hiện một tia đã rất lâu không xuất hiện nguyên khí mỏng manh, chính là bởi vì Phong Nguyên Chú xuất hiện một vết nứt, dẫn đến có một lượng nguyên khí cực kỳ nhỏ bé thẩm thấu ra ngoài, đối với người khác thì không tính là gì, thế nhưng đối với Bạch Nhược Trần thì lại như nắng hạn gặp mưa rào, để cho nàng thấy được hi vọng.
………
Một lần này, Vương Hạo Thần thực sự là tiêu hao rất lớn, không chỉ là nguyên khí, mà còn là vì lao lực quá độ, dẫn đến cơ thể suy kiệt.
Hắn trọn vẹn ngủ một ngày đêm, đến tận chiều hôm sau mới tỉnh lại.
Vương Hạo Thần khi tỉnh lại, liền cảm thấy toàn thân vẫn có chút thoát lực, thể nội nguyên khí vẫn chưa hồi phục được một nửa.
Đây chính là lạm dụng thôn phệ linh dược tác dụng phụ, sẽ làm cho tốc độ khôi phục nguyên khí chậm hơn trước nhiều, phải mất một thời gian mới mất đi.
- Ta nhìn ngươi không phải kẻ ngốc, sao lại làm ra loại chuyện uống rượu giải khát ngớ ngẩn như vậy? May mắn ngươi thể chất không tệ, nếu không đã có thể bị thương đến căn cơ!
Bạch Nhược Trần từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một bát cháo yến mạch còn đang bốc khói.
- Chỉ là hao lực một chút, không có vấn đề gì lớn!
Vương Hạo Thần cười nói.
Bạch Nhược Trần khẽ lườm hắn một chút, người này xem ra là có sở thích cậy mạnh.
Vương Hạo Thần nhận lấy bát cháo yến từ Bạch Nhược Trần, nhanh chóng ăn sạch, hắn tiêu hao quá lớn, thực sự có chút đói bụng.
- Bạch di! Phong Nguyên Chú đã xuất hiện vết nứt, tiếp đó ta chỉ cần không ngừng dùng Phệ Huyết Thánh Hoả trùng kích vào, nhất định sẽ có ngày có thể thực sự phá vỡ một cái lỗ hổng!
Vương Hạo Thần nói.
- Nếu như ngươi tiếp tục làm theo cách như vừa rồi, ta chỉ sợ Phong Nguyên Chú chưa bị phá, ngươi cũng đã mệt chết! Cho dù có làm, cũng phải lượng sức, đến điểm dừng là được, nếu không ta nhất định không để ngươi tiếp tục!
Bạch Nhược Trần trầm giọng nói.
- Tốt a! Ta sẽ không miễn cưỡng!
Vương Hạo Thần gật đầu nói.
Tiếp đó, Vương Hạo Thần lại nhờ Bạch Nhược Trần sau khi quay lại nhà liền nói với mọi người là hắn đang bế quan đột phá cảnh giới, để tránh cho họ lo lắng.