- Tiểu Thần Thần! Ngươi nói cho ta biết, vì sao vừa rồi thái trưởng lão muốn thu ngươi làm đồ đệ ngươi lại không đồng ý?
Nhạc Thi Dao nghiêm mặt nhìn Vương Hạo Thần hỏi.
Vương Hạo Thần thần sắc hơi cứng đờ, hắn do dự một chút rồi nói:
- Bởi vì ta đã có sư phụ! A...
Hắn vừa nói xong, đầu đã bị Nhạc Thi Dao dùng tay gõ một cái đau điếng.
- Nói thật!
Nhạc Thi Dao trầm giọng nói.
Thực sự thì có quỷ mới tin câu trả lời của Vương Hạo Thần, ai cũng biết Tiêu Hàn Dư từ lâu đã không còn xem hắn là đệ tử, cũng đã ngầm tuyên bố Vương Hạo Thần không phải là đệ tử hắn.
Lúc này Vương Hạo Thần còn có thể ở lại Minh Thiên Phong, kỳ thực là bởi vì Nhạc Thi Dao quan hệ, chính xác mà nói, nàng là nửa cái sư phụ của hắn, chỉ là không có chứng thực mà thôi.
Vương Hạo Thần đành phải nghiêm túc, giọng điệu lần này vô cùng trang trọng, nói:
- Bởi vì nếu ta trở thành đệ tử của thái trưởng lão, ta nhất định phải đến Lôi Ngục Phong tu luyện! Nếu như vậy, ta liền không thể gặp sư nương mỗi ngày được nữa, không thể nói chuyện, cũng không thể nấu ăn cho ngươi... ai nha
- Ngươi nghiêm túc một chút cho ta!
Nhạc Thi Dao khuôn mặt đỏ ửng, lại lấy tay gõ lên đầu hắn ba cái, bực bội nói.
- Sư nương, đệ tử đây là đang nói thật!
Vương Hạo Thần vẻ mặt đáng thương nói.
Nhạc Thi Dao nhìn hắn một chút, sau đó lấy tay xoa xoa mi tâm, nàng biết đây không phải lý do thực sự, thế nhưng hắn đã không muốn nói thật, nàng cũng không tiện ép hắn.
Lại nói, lấy tính cách cứng đầu của tiểu tử này, chỉ cần là chuyện hắn không muốn, người khác căn bản không thể ép buộc hắn, đây chính là lý do Nhạc Thi Dao không có khuyên hắn ở trước mặt Lữ Thuần Quân.
Nàng quá hiểu tính cách của hắn.
- Tiểu Thần Thần! Ngươi ra ngoài lâu như vậy mới trở về, sắp tới ngươi liền ở cùng ta, ta dẫn ngươi đi đến một chỗ bảo địa để tu luyện!
Nhạc Thi Dao nhìn Vương Hạo Thần dịu dàng nói.
Nàng biết, Vương Hạo Thần khởi điểm chậm hơn người rất nhiều, vì thế hắn phải cố gắng gấp bội, con đường của hắn khó khăn hơn người khác rất nhiều, vì thế nàng muốn tận lực giúp hắn một tay, nàng muốn hắn biết nàng có thể làm chỗ dựa của hắn, giúp hắn chia sẻ áp lực.
- Sư nương! Ta thật sự có thể cùng ngươi luyện võ sao?
Vương Hạo Thần hai mắt sáng lên, đây là điều tuyệt vời nhất hắn từng nghe trong một khoảng thời gian dài.
- Ừm!
Nhạc Thi Dao mỉm cười gật đầu.
Nụ cười của nàng, tựa như bách hoa đua nở, đẹp đến kinh tâm động phách, khó trách trên đời có những hoàng đế cam nguyện đánh đổi cả giang sơn chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Vương Hạo Thần bị nụ cười của nàng thu hút đến mức không thể dời mắt, si ngốc nhìn Nhạc Thi Dao không chớp mắt.
Không thể trách hắn, đây là vì nàng quá đẹp.
Nhạc Thi Dao bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nàng nhìn ra được, trong mắt của hắn, có lửa nóng tình ý đang thiêu đốt.
- Ngươi... ngươi nghỉ sớm đi, ta quay về trước!
Nhạc Thi Dao vội đứng lên rời đi, thế nhưng còn chưa đợi nàng cất bước, đã có một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay trắng như ngọc của nàng, chủ nhân của cánh tay đó hơi dùng sức, kéo nàng về phía mình.
Nhạc Thi Dao không kịp đề phòng, mất thăng bằng ngã xuống, lại bị một vòng tay cường tráng đỡ lấy.
Vương Hạo Thần tuy là mới 17 tuổi, nhưng cơ thể đã phát triển vô cùng tốt, cao lớn mà cân đối duy mỹ, hắn thâm tình nhìn Nhạc Thi Dao, hai cánh tay trường kiện trực tiếp đem nàng ôm vào lòng.
Nhạc Thi Dao ngồi trong lòng hắn, thần sắc trở nên có chút bối rối, ấp úng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Vương Hạo Thần nhìn người ngọc ở trong lòng, dung nhan của nàng cho dù là dùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để miêu tả, nàng đẹp thánh khiết nhưng cũng quyến rũ động lòng người.
Vương Hạo Thần không đáp lại câu hỏi của Nhạc Thi Dao, chỉ im lặng ngắm nàng.
Dần dần, Nhạc Thi Dao phát hiện ánh mắt của Vương Hạo Thần vậy mà nóng rực lên, hơi thở trở nên dồn dập, hai tay của hắn trong vô thức vậy mà khẽ xiết chặt nàng.
Vương Hạo Thần định lực luôn luôn rất tốt, thế nhưng ở trước mặt Nhạc Thi Dao thì khác, định lực của hắn không ngờ trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, hai mắt nhìn nhau, ở trong mắt nơi đó có một loại tình cảm không cần ai phải nói cũng biết rõ.
Vương Hạo Thần cảm giác chính mình đã bắt đầu mất kiểm soát, đầu óc của hắn không suy nghĩ được gì vào lúc đó, hắn chỉ biết là, bờ môi hắn không biết từ lúc nào đã tìm đến bờ môi đỏ mọng của Nhạc Thi Dao, chậm rãi hôn nàng.
Nhạc Thi Dao thần trí cũng trở nên có chút mơ hồ, ở trước mặt nam nhân khác, nàng luôn giữ khoảng cách, thế nhưng đối với Vương Hạo Thần thì không như vậy, nàng ngồi im nhìn ngắm dung mạo tuấn tú của hắn, để mặc cho môi hắn in lên môi nàng.
Vương Hạo Thần hôn không giỏi, thế nhưng mỗi khi hắn và Nhạc Thi Dao hôn đều kéo dài rất lâu, nụ hôn của bọn họ rất nhẹ nhàng, bởi vì họ đều yêu quý và tôn trọng đối phương, hôn chưa bao giờ là nhàm chán với họ.
Vương Hạo Thần thưởng thức hương vị ngọt lịm nơi miệng của Nhạc Thi Dao, đây là thứ hiếm hoi trên đời khiến hắn mê mẩn không bao giờ chán.
Cũng chẳng biết hai người đã hôn nhau bao lâu, chỉ biết là cả hai người bọn họ đều bị cuốn vào nụ hôn đó đến mức không thể tự thoát ra.
Phải đến khi cả hai thực sự không còn không khí để thở, bọn họ mới miễn cưỡng buông nhau, khó khăn hít thở từng ngụm.
Nụ hôn vừa rồi dường như đã giải phóng tình cảm chất chứa trong lòng Vương Hạo Thần, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Nhạc Thi Dao, khuôn mặt tuấn tú vùi vào ngực nàng, thanh âm khàn khàn đứt quãng nói:
- Sư nương, nửa năm qua... ta không có lúc nào là không nhớ ngươi! Ta thực sự nhớ ngươi... rất nhớ ngươi...
Giọng nói của hắn chứa đầy tình cảm, khiến cho người trong lòng hắn không thể không cảm động.
Thì ra, nàng đối với hắn quan trọng như vậy!
Nhạc Thi Dao bạo dạng dang tay ôm lấy Vương Hạo Thần, một tay khẽ xoa tóc hắn, ôn nhu nói nhỏ:
- Tiểu Thần Thần! Ta cũng rất nhớ ngươi!
Vương Hạo Thần hít hà hương thơm trên người Nhạc Thi Dao không biết chán, nàng đối với hắn tựa như là chất gây nghiện, một khi bước vào liền không cách nào tự thoát ra.
Vương Hạo Thần cả người bị dục hoả thiêu đốt, hắn ở bên tai nàng thì thầm nói:
- Sư nương, chúng ta... làm tiếp chuyện đêm hôm đó đi!
Nhạc Thi Dao nghe xong thì sửng sờ, tiếp sau đó, khuôn mặt nàng lập tức biến thành thành đỏ bừng như máu.
Vương Hạo Thần hoàn toàn không còn kiềm chế được chính mình, hắn chỉ làm theo bản năng, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, đó là hắn muốn nàng.
Hắn vùi mặt vào ngực nàng, một tay luồn vào trong y phục, chạm vào làn da mát lạnh của nàng.
- Ưm...
Bộ vị nhạy cảm bị tập kích, Nhạc Thi Dao thân thể truyền đến từng trận tê dại, không nhịn được phải rên lên một tiếng như mèo kêu.
Nàng không biết, thanh âm này của nàng đối với Vương Hạo Thần có bao nhiêu lực sát thương, trong tình cảnh này càng là giống như đổ thêm dầu vào lửa.
- Chết tiệt!
Vương Hạo Thần chửi nhỏ một tiếng, động tác càng thêm gấp gáp.
Nhạc Thi Dao lần đầu tiên thấy hắn nói năng thô lỗ như vậy trước mặt mình, không khỏi từ trong men tình hơi hồi tỉnh lại, vừa rồi nàng bị Vương Hạo Thần cuốn theo, gần như là chỉ hoạt động theo bản năng, bây giờ mới phát hiện tư thế của hai người đã tương đương thân
mật, trong lòng càng thêm ngượng ngùng.
Nàng so với Vương Hạo Thần là lớn hơn mấy tuổi, nhưng đối với chuyện nam nữ thật sự là một chút cũng không tinh thông.
- Tiểu Thần Thần! Ngươi... chậm một chút...
Nhạc Thi Dao mặt đỏ tai hồng nhìn nam nhân đang hành sự trên cơ thể nàng, thanh âm kiều mỵ đứt quãng của nàng chẳng những không khiến cho Vương Hạo Thần dừng lại, ngược lại còn khiến hắn cuồng nhiệt hơn.
- Không được!
Vương Hạo Thần khàn giọng nói.
Nhạc Thi Dao tưởng mình vừa mới nghe nhầm, từ xưa đến nay, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Vương Hạo Thần dám nói hai chữ không được với nàng.
Vương Hạo Thần lưu luyến rời khỏi cặp tuyết lê đầy đặn mê người kia, dời môi lên cổ ngọc của nàng, nhẹ nhàng hôn lấy, thanh âm trầm đục chậm rãi nói:
- Sư nương, trên đời này có rất chuyện ta có thể nhịn được! Thế nhưng, riêng chuyện này ta không cách nhịn nổi!
Thanh âm của hắn khàn khàn lộ ra vẻ nam tính quyến rũ, nhưng lại vô cùng nóng bỏng, cả người không khác gì lò lửa.
Nhạc Thi Dao hai mắt nổi lên một tầng sương mù, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng tràn ngập nhu tình.
Nàng nhìn hai mắt đầy lửa nóng của Vương Hạo Thần, khẽ cắn môi, tựa hồ đã làm ra quyết định, lập tức duỗi ra hai cánh tay, tại dưới ánh mắt sửng sờ của Vương Hạo Thần chậm rãi cởi từng chiến cúc áo trên người hắn.
Vương Hạo Thần ngơ ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ dám nghĩ sư nương sẽ bạo dạng như vậy.
Trên thực tế nếu như vừa rồi nàng thực sự không muốn để quan hệ của họ tiến thêm một bước, Vương Hạo Thần cho dù có khó chịu đến đâu cũng sẽ cắn răng nhịn xuống, thế nhưng nàng lại để cho hắn bất ngờ.
Nhạc Thi Dao cảm giác được Vương Hạo Thần đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, má ngọc càng thêm đỏ rực, không nhịn được khẽ gắt lên:
- Ngươi đừng nhìn nữa!
Vương Hạo Thần thực sự rất thích ngắm Nhạc Thi Dao lúc nàng đang ngượng, bởi vì nàng bộ dạng lúc đó không chỉ quyến rũ mà còn rất đáng yêu.
- Tốt! Ta không nhìn!
Vương Hạo Thần cười khẽ, một tay bắt lấy cái cằm thon gọn của giai nhân trong lòng, ôn nhu hôn nàng.
Nụ hôn giữa hai người luôn nhẹ nhàng, nhưng cũng luôn vô cùng nồng cháy, cả hai đều chỉ hận không thể đem người trước mắt hoà tan vào mình.
Vương Hạo Thần dùng lưỡi cạy mở hàm răng trắng như tuyết, một bên đùa giỡn với chiếc đinh hương của nàng, một bên lại thưởng thức hương vị ngọt lịm mà hắn say mê.
Nhạc Thi Dao bị hắn hôn đến mơ hồ, trong lúc ý loạn tình mê vậy mà không sao cởi được toàn bộ cúc áo trên người hắn.
Giống như bao lần khác, chiếc hôn này giữa hai người kéo dài rất lâu, thậm chí ngay cả Vương Hạo Thần bờ môi đều có chút run lên, hai người mới ngừng lại được, không ngừng thở dốc.
Vương Hạo Thần chú ý Nhạc Thi Dao lóng ngóng mãi vẫn không cởi được áo của hắn, không nhịn lại cười một tiếng.
- Sư nương, ngươi để ta tự cởi!
Nhạc Thi Dao vừa giận vừa ngượng, tên đáng ghét trước mắt lại dám coi thường nàng.
- Không cần đâu!
Bỗng nhiên, nàng nhìn Vương Hạo Thần cười giảo hoạt, nhân lúc hắn còn chưa hiểu chuyện gì, hai cánh tay hơi dùng lực, trực tiếp đem áo ngoài của hắn xé rách làm đôi.
- ...!
Vương Hạo Thần im lặng tới cực điểm, sư nương băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần thường ngày của hắn đâu rồi?
Áo ngoài bị xé rách, để lộ ra thân thể cường tráng tuyệt đẹp của Vương Hạo Thần, làn da trắng khiến cho rất nhiều nữ nhân phải ghen tị, trên thân có từng đầu cơ bắp hình dáng tinh chuẩn, đủ để khiến bất cứ nữ tử nào nhìn thấy cũng sẽ bị hấp dẫn.
Nhạc Thi Dao không muốn nhìn nhiều để tránh bị hắn trêu chọc, thế nhưng lại không ngăn được chính mình, ánh mắt có chút si mê chăm chú nhìn hắn.
- Sư nương! Ngươi còn tiếp tục nhìn nữa là ta không nhịn nổi đâu!
Vương Hạo Thần khàn giọng nói, hắn cũng đâu khác gì nàng, thậm chí dục vọng của hắn so với nàng còn lớn hơn nhiều.
Nhạc Thi Dao giống như không nghe thấy hắn nói chuyện, lấy tay vẽ vòng lên trên bộ ngực cường tráng của hắn, bộ dạng rất thích thú pha chút trẻ con.
Vương Hạo Thần thở hắt một hơi, nữ nhân này, rõ ràng là đang cố tình chọc tức hắn.
Vương Hạo Thần không tiếp tục nhẫn nhịn nữa, hắn bắt lấy hai tay của nàng, sau đó mạnh mẽ đè nàng nằm xuống trên nền cỏ mềm mại.
- Đừng... không phải ở đây!
Nhạc Thi Dao khẽ nói, toàn thân nàng lúc này đã đỏ bừng như táo chín, kiều mị không thể tả.
- Đến gian phòng của ta!
Vương Hạo Thần im lặng, lúc này hắn thực sự không muốn nói thừa nửa câu, trực tiếp ôm lấy Nhạc Thi Dao, hướng gian phòng của nàng đi tới.
Nhạc Thi Dao hai tay ôm cổ Vương Hạo Thần, đôi mắt đẹp nhu tình nhìn hắn, nàng biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra một khi hai người tiến vào trong phòng, nàng cũng không ngờ nó sẽ đến nhanh chóng như vậy, bất quá như vậy thì đã sao, dù sao nàng sớm cũng đã yêu nam nhân trước mắt, đem tất cả trao cho hắn sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác nhau?
Rất liền đến nơi, Vương Hạo Thần một tay ôm Nhạc Thi Dao, một tay khác đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa chỉ vừa mới đóng kín, là hắn lại lao vào nàng, hai thân hình lập tức quấn chặt lấy nhau trong màn đêm.
Trong căn phòng, xuân quang tràn ngập, thỉnh thoảng lại có từng đạo rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tai hồng vang lên, không gì sánh được ngọt ngào.
Một đêm nay, có lẽ một đêm đẹp nhất từ trước đến nay của cả hai người.