Chỉ thấy từ trong rừng, có mấy đạo thân ảnh nhanh như cắt lao ra, người trước cắm đầu chạy thục mạng, kẻ sau lại điên cuồng đuổi theo, cắn chết không chịu buông tha.
Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm tại Đệ Thất Phong đều là cường giả hạng nhất, chớp mắt đã nhìn ra thực lực của đám người đến, lông mày cả hai không khỏi hơi nhíu lại, thế trận lớn như vậy ?
Ôn Linh Mật sắc mặt tái nhợt dọa người, vừa rồi phá vây đã khiến nàng tinh thần lực tiêu hao rất lớn, một mực liều mạng chạy trốn lại làm nàng tựa như cung giương hết cỡ, lúc này đã sắp không chống đỡ nổi.
Nàng đều nhanh tuyệt vọng, đúng lúc này lại nhìn thấy trước mặt có hai đạo thân ảnh, một người trong đó dung mạo có chút quen thuộc, nàng nghĩ ngợi một chút, liền lập tức nhớ ra thân phận của hắn, trong mắt liền toát ra vẻ mừng như điên, vội vàng quát :
- Sư đệ, cứu mạng a !
Nàng nhận ra Vương Hạo Thần, đồng thời gần đây cũng nghe được rất nhiều lời đồn của hắn, không lâu trước đó nàng còn đang cảm thán chính mình mấy ngày trước vậy mà vô tình gặp được một vị Tuyệt Thế cấp thiên tài, còn ăn đồ ăn do đối phương nấu.
Nàng biết, Vương Hạo Thần tuyệt đối có năng lực giúp nàng chống đỡ một thoáng, quan trọng hơn là, đối phương là Minh Thiên Phong đệ tử, vì tình về lý, hắn khẳng định phải giúp nàng.
Ta vận khí thật là tốt a !
Nàng đều nhanh mừng đến phát khóc !
Ôn Linh Mật một bộ lệ hoa đái vũ, kiều nhan trở nên có chút ướt át, đổi lại là nam nhân bình thường, chỉ sợ sớm đã không nhịn được mà tiến lên che chở cho nàng.
Đáng tiếc, lần này nàng chọn sai đối tượng !
Hơn nữa không chỉ là một người !
Chỉ thấy Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm nghe nàng quát xong vẫn đứng tại chỗ không có dị động.
Hồi lâu, Tư Mộ Liêm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau, hết nhìn đông lại ngó tây, xác định không có người khác, cuối cùng mới liếc sang Vương Hạo Thần, đúng lúc người sau cũng đang nhìn hắn.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Vương Hạo Thần thần sắc hờ hững, Tư Mộ Liêm lại có chút xoắn xuýt, nói :
- Ngươi không đi giúp nàng ?
- Ta cùng nàng không quen !
Vương Hạo
Thần thản nhiên đáp.
Thật là không quen, mặc dù nhìn qua cũng có chút quen thuộc, bất quá đại khái không nhớ ra đã từng gặp nàng ở đâu.
- Vậy nàng làm sao lại gọi ngươi ?
- Nói bậy ! Nàng rõ ràng là đang gọi ngươi !
- Ta không biết nàng !
- Vậy ta thì biết ?
Ôn Linh Mật nghe bọn hắn hai người ta một câu ngươi một câu, trong nháy mắt không khỏi ngẩn người, tốc độ thoáng chậm lại, kém một chút liền bị vị kia Cửu Tinh Vũ Sư bắt được, giận đến bộ ngực sữa chập trùng.
Hai cái đáng chết hỗn đản !
Đều là lúc nào rồi, còn muốn cãi nhau ? Không phải nói cứu người hơn cứu hỏa hay sao ?
Đặc biệt là Vương Hạo Thần tên kia, rõ ràng không lâu trước đó còn gặp qua nàng, chớp mắt một cái liền bảo không quen biết, hắn còn là người hay sao ?
Đoàn đội của các người còn đang mời chào ta đây, ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy ?
Mắt thấy đám người sau lưng đều nhanh đuổi kịp, Ôn Linh Mật vội vàng nói lớn :
- Vương Hạo Thần ! Ta đồng ý gia nhập đoàn đội của các ngươi, mau giúp ta a !
Nàng thật gấp !
Có thể là Vương Hạo Thần tên kia nghe xong vẫn không có động tác gì, chỉ là có chút lạnh nhạt liếc nàng một cái.
Thì ra thật đang gọi ta, bất quá, ta vì cái gì phải giúp ngươi ? Chúng ta không quen a !
Bệnh tâm thần ? Ta cũng không có cái gì đoàn đội, ta cần ngươi gia nhập làm gì ?
Ta là cái thích độc lai độc vãng có được hay không ?
Thật phiền !
Ôn Linh Mật đều nhanh bị hắn khí nổ tung, không nhịn được gầm thét nói :
- Ngươi đến cùng muốn như thế nào ? Ta nói cho ngươi biết, ta sư phụ và Nhạc trưởng lão quan hệ rất thân, ngươi thấy chết không cứu, đợi sau khi quay về Nhạc trưởng lão biết chuyện này nhất định sẽ chỉnh chết ngươi !