Sư nương nghe hắn nói như vậy, khoé miệng liền hiện ra một tia cười châm chọc, nói:
-Tiêu Hàn Dư! Ngươi dường như quên mất một chuyện, ta cùng ngươi hôn nhân, căn bản là hữu danh vô thực, chẳng lẽ ngươi lâu nay vẫn cho là, ta Nhạc Thi Dao bởi vì yêu thích mới lấy ngươi hay sao?
-Oanh!
Lời nói của nàng vừa dứt, trên người Tiêu Hàn Dư liền bạo phát ra một cỗ khủng bố khí thế, chỉ thấy hắn hai mắt lúc đó đỏ lên, vẻ mặt cuồng nộ nhìn giai nhân trước mặt.
Tiêu Hàn Dư biết, hắn cùng Nhạc Thi Dao hôn nhân, vốn chỉ có hắn một người nguyện ý, còn cái sau thì hoàn toàn không đem hắn để vào trong lòng.
Nhạc Thi Dao năm đó, chính là Thiên Sinh Môn đệ nhất mỹ nữ, đồng thời cũng là tông môn đệ nhất thiên tài, lại còn là Vũ Vương trẻ tuổi nhất, tại trong tông môn cùng Đông Hoa Hoàng Triều nam nhân theo đuổi nàng nhiều đếm không hết, Tiêu Hàn Dư mặc dù năm đó đã là phong chủ, trong lòng cũng rất thèm khát Nhạc Thi Dao nhan sắc, vốn dĩ hắn cũng không có bao nhiêu ưu thế trong chuyện này, thế nhưng không nghĩ tới sau này xảy ra một ít cố sự, Nhạc Thi Dao mới dưới tình huống không tình nguyện chấp nhận gả cho hắn.
Thế nhưng, hai người quan hệ vợ chồng chỉ là trên danh nghĩa, kỳ thực Tiêu Hàn Dư cả trái tim lẫn thân thể của Nhạc Thi Dao đều không chiếm được, bất quá hắn không có bởi vì như vậy mà từ bỏ hi vọng, bởi vì hắn dù sao cũng có danh phận là nàng phu quân, hắn tin tưởng, sẽ có một ngày hắn có thể đem phương tâm của nàng bắt vào tay.
Nhưng sau chuyện này, hắn mới biết những suy nghĩ kia chẳng qua chỉ là chuyện cười mà thôi.
Đè nén trong lòng lửa giận, Tiêu Hàn Dư nhìn Nhạc Thi Dao không chớp mắt, gằn giọng mà nói:
-Nhạc Thi Dao, nàng bây giờ đã là ta thê tử, mặc kệ nàng có muốn hay không, chuyện này nàng không có khả năng thay đổi!
Sư nương Nhạc Thi Dạo mí mắt khẽ cụp xuống, nhàn nhạt nói:
-Ngươi không có tư cách làm ta phu quân!
-Nói láo!
Tiêu Hàn Dư không nhịn được nữa, trực tiếp gào thét mà nói:
-Ta Tiêu Hàn Dư thân là Minh Thiên Phong phong chủ, tu vi là càng đạt đến Thất Tinh Vũ Hoàng, tại Thiên Sinh Môn địa vị chỉ dưới chưởng môn! Nếu ta không xứng với nàng, vậy thì còn có ai? Lý Thiên Dương? Hay là cái kia Vương Hạo Thần tiểu phế vật?
Đối mặt với một Tiêu Hàn Dư đang cuồng nộ, Nhạc Thi Dao khuôn mặt lại không chút nào đổi sắc, nhẹ nhàng nói:
-Ngươi ngay cả bản thân vị trí cũng không hiểu được, vậy còn nói gì tới chuyện có tư cách hay không làm ta trượng phu!
Nói rồi, nàng cũng không để ý tơi Tiêu Hàn Dư nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Tiêu Hàn Dư nhìn “ thê tử “ của mình rời đi, trong lòng càng thêm cuồng nộ phẫn hận, sát ý phun trào khắp nơi, tựa như một đầu dã thú không có chỗ phát tiết cơn giận của mình.
-Rầm!
Tiêu Hàn Dư một quyền đánh vào tường đá bên cạnh, khiến cho đất đá vỡ tung toé, giọng khàn khàn lẩm bẩm:
-Từ trước giờ không có thứ gì có thể từ trong tay rời khỏi, Nhạc Thi Dao, nàng là nữ nhân mà Tiêu Hàn Dư ta coi trọng, nàng cho rằng nàng có thể thoát khỏi tay ta? Ngây thơ đến cực điểm!
Vương Hạo Thần luyện thành Toàn Phong kiếm pháp thức thứ hai, bầu trời đã tối đen như mực, hắn liền muốn quay về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ là, hắn trên đường đi về, lúc đi ngang qua con suối gần đó, lại phát hiện có một bóng người thon dài đang ngồi trên bờ sông.
Vương Hạo Thần định thần nhìn kỹ, mới nhận ra đó là sư nương Nhạc Thi Dao, trong lúc hắn còn đang chần chờ không biết có nên tới gặp nàng hay không, thì sư nương thanh âm đã truyền vào tai hắn:
-Tiểu Thần Thần! Đến đây với ta một chút a!
Vương Hạo Thần không chần chừ nữa, chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Nhạc Thi Dao.
Đêm hôm nay trăng rất sáng, Vương Hạo Thần có thể nhìn thấy rõ Nhạc Thi Dao tuyệt mỹ dung nhan, đẹp không tỳ vết, dưới ánh trăng, nàng giống như một vị lăng ba tiên tử ngồi bên cạnh hắn.
Thế nhưng, Vương Hạo Thần lại nhìn ra được, trong đôi mắt của nàng, lại ẩn chứa một tia buồn rầu khó nói.
Nhạc Thi Dao trong mắt nổi lên một tia hoài niệm, lúc này khẽ nói:
-Tiểu Thần Thần! Không biết ngươi có hứng thú nghe ta giảng một cái cố sự hay không?
-Sư nương xin cứ nói!
Vương Hạo Thần biết nàng đang có tâm sự, lúc này đạm thanh đáp.
Nhạc Thi Dao hai cánh tay trắng như ngọc nắm lại cùng một chỗ, chậm rãi nói:
-22 năm trước, Ngọc Tiêu Phong tiền nhiệm phong chủ sau một chuyến ra ngoài dạo chơi, mang về tông môn một tiểu nữ hài! Tiểu nữ hài đó sau khi tiến vào tông môn liền biểu lộ ra mình đáng sợ thiên phú, trở thành tông môn trọng điểm bồi dưỡng, mà nàng tu vi, cũng vì thế mang tăng trưởng nhanh như gió! Thời gian qua đi, tiểu nữ hài đó
đã trở thành một người thiếu nữ xinh đẹp như tiên nữ hạ phạm, được xem là Thiên Sinh Môn đệ nhất mỹ nữ, đồng thời còn là một đời tuổi trẻ đệ nhất thiên tài, được vô số thiếu niên anh kiệt thậm chí còn có hai vị phong chủ trong tông môn điên cuồng theo đuổi!
-Người thiếu nữ đó vốn chưa có ý định lập gia thất, thế nhưng người tính không bằng trời tính, sư phụ của thiếu nữ đó bị kẻ địch đánh lén, gặp phải trí mạng thương tích, người trước khi lâm chung, đã nói với người thiếu nữ đó rằng sau khi người mât, nàng nhất định phải gả cho Minh Thiên Phong phong chủ Tiêu Hàn Dư! Mới đầu, thiếu nữ đó kịch liệt phản đối, thế nhưng sư phụ nàng lại cương ngạnh dùng tính mạng để ép nàng, lại có trưởng bối bên trên tạo áp lực, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể chấp nhận thỉnh cầu của sư phụ, để người yên lòng ra đi!
-Thiên Sinh Môn đệ nhất mỹ nhân cùng với Minh Thiên Phong phong chủ khi đó đã trải qua một đời vợ kết làm phu thê, người ngoài đều cảm giác hai người không hợp, thế nhưng cũng ngại cả hai thực lực, cuối cùng không dám ngăn cản! Hai người mặc dù kết làm phu thê, thế nhưng hữu danh vô thực, chỉ có cái vỏ bên ngoài, bên trong lại giống như người dưng nước lã!
Nói đến đây, Nhạc Thi Dao quay mặt sang nhìn Vương Hạo Thần, hỏi:
-Ngươi hẳn là đoán được, thiếu nữ trong câu chuyện này là ai phải không?
Vương Hạo Thần mím môi, gật đầu đáp:
-Đệ tử đoán ra được, người này, tất nhiên là sư nương!
Hắn không nghĩ tới sư nương cùng sư phụ hai người lại có một đoạn cố sự như vậy, đồng thời hắn cũng biết được, hai người kỳ thực không có tình cảm vợ chồng, chỉ có danh nghĩa mà thôi.
Nhất thời, hắn cảm thấy trong lòng chua xót, đối với sư nương chuyện tình có chút thương cảm.
Nàng năm đó chỉ là một cái thiếu nữ 18 tuổi, là cái tuổi đẹp nhất của người con gái, lại phải gả cho một người nam nhân mà mình không hề yêu thương, hơn nữa còn là bị cưỡng ép, đó là một điều đau khổ đến mức nào?
Đúng lúc này, Vương Hạo Thần đột nhiên cảm giác được một cỗ mềm mại không xương thân thể đang tiến vào hắn lồng ngực, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sư nương Nhạc Thi Dao không biết từ lâu nào đã dựa sát vào người hắn, đầu gối lên hắn bờ vai, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi cùng khổ tâm.
-Tiểu Thần Thần! Ta mượn bờ vai của ngươi một chút!
Nhạc Thi Dao thanh âm nhẹ nhàng vang lên tại Vương Hạo Thần bên tai.
Vương Hạo Thần cảm nhận nhiệt độ thân thể của người con gái trong ngực, mũi lại ngửi được hương thơm trên người nàng, mặc dù có hơi bối rối một chút, thế nhưng lại không đành lòng đẩy nàng ra, chỉ có thể giữ nguyên tư thế để cho nàng dựa vào vai hắn.
Vương Hạo Thần đang muốn nói chuyện, lại cảm thấy mình vai áo tựa hồ hơi ẩm ướt, sau đó lại nghe được từng tiếng nức nở nhẹ nhè trên vai, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.
Hắn chưa bao giờ ngờ được, sư nương sẽ có một ngày cứ như vậy dựa vào hắn mà khóc.
Vương Hạo Thần lúc này mới hiểu được, nữ nhân luôn có những lúc yếu đuối, bình thường không thể hiện ra, là bởi vì họ muốn che dấu đi nổi khổ tâm của mình, lại không muốn biểu lộ ra trước mặt người khác bộ dạng cần che chở của mình, thế nhưng cho dù có khéo léo cho dấu tới đâu, cũng sẽ có một ngày họ sẽ phải thể hiện ra sự mềm yếu của mình.
Sư nương luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, thế nhưng hắn lại không hiểu được nàng trong lòng kỳ thực luôn mang một nổi buồn sâu đậm không muốn cho hắn biết.
Lúc này, nàng đang phát tiết nổi ấm ức những năm gần đây qua những giọt nước mắt trong suốt đang không ngừng trào ra.
Vương Hạo Thần trong lòng xúc động, hai cánh tay không nhịn được theo bản năng đem thân thể mềm mại quyến rũ của Nhạc Thi Dao ôm chặt lấy, để cho hai người thân thể ép sát vào nhau, ý muốn dùng cái ôm của mình an ủi nàng.