Vương Hạo Thần đánh bại Tấn Nha, lại huỷ đi Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận, khiến cho Thanh Nguyên Phong đệ tử tinh thần suy giảm nghiêm trọng, từng cái bại trận càng nhanh.
Tiêu Ngọc Huyên là người đầu tiên đi đến bên cạnh Vương Hạo Thần, trên mang vẫn còn mang theo chưa hoàn toàn tán đi kim ô hư ảnh.
Nàng thực lực ở nơi này gần như chỉ kém Vương Hạo Thần, tự nhiên cũng có thể dễ dàng giải quyết kẻ địch, đương nhiên, lần này chiến đấu cũng khiến nàng tiêu hao rất lớn, dù sao muốn vận dụng Tứ Dực Kim Ô thú hồn không phải là một chuyện đơn giản.
- Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ ?
Tiêu Ngọc Huyên nhìn Vương Hạo Thần khuôn mặt tái nhợt, không khỏi lo lắng nói.
Nàng biết Vương Hạo Thần thực lực rất mạnh, thế nhưng vừa rồi hắn đối mặt với quá nhiều áp lực, nếu không có hắn thu hút lấy Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận hầu như toàn bộ lực lượng, những người khác chỉ sợ rất khó tiến lên một bước .
Vương Hạo Thần lắc đầu đáp:
- Không nghiêm trọng !
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện Thanh Nguyên Phong đệ tử cơ hồ đều đã bị giải quyết, lúc này lại nói:
- Mau rời đi nơi này !
Lần này bọn hắn đi đến nơi này mục đích chỉ đơn giản là tập kích chứ không phải là chiếm đóng.
Thanh Nguyên Phong đoàn đội rất nhanh sẽ phái viện quân đến nơi này, đến lúc đó chỉ dựa vào mấy người bọn hắn căn bản không thủ nổi.
Lời nói của hắn rất có trọng lượng, tất cả mọi người không chút do dự tuân theo, ngay cả Đường Chấn hiếu chiến nhất đều không phải là ngoại lệ.
Trên đường quay về, mọi người cứ việc tiêu hao rất lớn nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn chấn, nhất là Tiêu Ngọc Huyên, Kiều Linh và Đường Chấn, mấy ngày qua bọn hắn bị áp chế đến cực hạn, vừa rồi rốt cuộc trả được món nợ, trong lòng tự nhiên thoải mái vô cùng.
Ôn Linh Mật thì không có lạc quan như vậy, nàng thần sắc vẫn có chút ngưng trọng nhìn Vương Hạo Thần nói:
- Vương sư đệ ! Lần này chúng ta tuy là đại thắng, nhưng cũng vì thế mà triệt để đắc tội Thanh Nguyên Phong đoàn đội, đối phương nói không chừng sẽ tiến hành phản kích ! Tiếp đó, chúng ta nên ứng biến như thế nào ?
Nàng hiểu rõ tình hình thực tế, sẽ không vì một chiến thắng nhỏ mà mơ mộng, Thanh Nguyên Phong đoàn đội thực lực là không thể bàn cãi, chỉ là một tiểu đội bình thường mà đã khiến bọn hắn phải vất vả như thế, vậy nếu như Thanh Nguyên Phong đoàn đội thật dốc sức mà đánh, bọn hắn có thể chống đỡ sao ?
Vương Hạo Thần thần sắc lại tương đối bình tĩnh, nói:
- Ta tự có tính toán !
Hắn sao có thể không biết tình cảnh hiện tại so với trước đó càng thêm nguy hiểm, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, không có chút nắm chắc sao lại tuỳ tiện kích thích đối phương.
……….
Tin tức Thanh Nguyên Phong địa bàn bị tập kích rất nhanh liền bị truyền ra.
Đệ Thất Phong chúng đệ tử toàn bộ đều bị kinh động.
Thanh Nguyên Phong đoàn đội thực lực ai ai cũng rõ, tại nơi này đơn giản là thiên hạ vô địch, ngay cả Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong hai phong đệ tử liên hợp đều chỉ có thể miễn cưỡng tạo thành thế quân bình.
Huống hồ, Thanh Nguyên Phong còn đó một cái thực lực khủng bố không thể đo lường Thường Tiễn.
Dưới tình hình như vậy, theo lý mà nói chẳng có ai dám đi tiến đánh địa bàn của Thanh Nguyên Phong đoàn đội, cũng chẳng mấy ai tin có người dám bạo gan làm như vậy.
Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, chuyện như vậy lại thật xảy ra !
Hơn nữa người xuất thủ không phải đến từ Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong đoàn đội, mà lại đến từ thực lực kém cỏi nhất Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong và Minh Thiên Phong đoàn đội.
Biết được chuyện này về sau, Thanh Nguyên Phong chúng đệ tử lập tức bạo nộ.
- Ai làm ? Là cái nào to gan lớn mật cuồng đồ làm ?
- Vương Hạo Thần sao ? Hắn điên rồi sao ?
- Là ai cho hắn đảm lượng dám dẫn người đi tập kích địa bàn của chúng ta ?
- Mao đầu tiểu tử ỷ mình có chút thiên phú liền phát cuồng đến mức không xem ai ra gì ! Thật cho rằng không ai trị được hắn ?
- Chờ xem, mấy vị sư huynh không sớm thì muộn cũng sẽ tìm hắn tính sổ ! Ta cũng thật muốn xem hắn có thể đắc ý được bao lâu !
Thanh Nguyên Phong đệ tử đã quen với địa vị “ vua không ngai “ của mình ở nơi này từ lâu, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày địa bàn của mình bị tập kích, hơn nữa còn tổn thất không ít người, bọn hắn không giận mới là lạ.
Tổn thất thực lực là một chuyện, mất thể diện lại là một chuyện khác.
Thật cho rằng bọn hắn dễ chọc ?
Xảy ra chuyện như vậy, Thanh Nguyên Phong chúng cường giả sớm đã tập hợp.
- Thường sư huynh ! Vương Hạo Thần khinh người quá đáng, để ta dẫn theo vài vị Cửu Tinh Vũ Sư đến gặp hắn một lần, nhất định phải khiến hắn vì sự cuồng vọng của mình mà trả giá !
Một vị nam tử thân hình khôi ngô cường tráng, lưng đeo tử sắc trường thương giận dữ nói.
Người này tên gọi Triệu Luỹ, tu vi Cửu Tinh Vũ Sư đỉnh phong, thực lực gần với Hình Nhân, Lâm Hải, là dưới Vũ Linh cường giả hạng nhất.
Thường Tiễn đứng lặng im trong lều vải, thần sắc không buồn không giận, ánh mắt lại có chút đăm chiêu.
Trên thực tế, thua một trận đối với Thường Tiễn không đáng chú ý, lực lượng tổn thất cũng không tính quá nhiều, cường giả số một cũng không bị thương, cũng lắm chỉ là có chút mất mặt mà thôi.
Điều khiến hắn lo nghĩ chính là, sự việc lần này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn, thậm chí hắn cũng không rõ ràng vì sao đối phương muốn làm như vậy.
Từ khi đi vào Đệ Thất Phong đến nay, đại cục cơ hồ đều nằm trong tính toán của Thường Tiễn hắn, thế nhưng hắn lại không ngờ vào thời điểm nhạy cảm này bỗng nhiên lại nhảy ra một cái biến số.
Đừng nhìn lần này Thanh Nguyên Phong tổn thất không lớn, ngay cả địa bàn cũng không mất đi, thế nhưng danh dự lại bị tổn hại không nhỏ.
Ba phong đoàn đội thực lực nhỏ yếu đến mức không được bọn hắn để vào mắt lại dám tập kích địa bàn của bọn hắn, thật cho rằng Thanh Nguyên Phong đệ tử là ăn cơm khô ?
Đương nhiên, hiện tại muốn vãn hồi mặt mũi cũng không khó, chỉ cần phái ra lượng lớn cường giả đánh tan ba phong đoàn đội là được.
Lấy thực lực của Thanh Nguyên Phong đoàn đội, khẳng định có thể làm được chuyện này !
Vương Hạo Thần đúng là rất mạnh, nhưng chẳng ai tin hắn có thể đánh ba bốn cái Cửu Tinh Vũ Sư hoặc một đám Bát Tinh Vũ Sư cường giả.
Thanh Nguyên Phong đệ tử số lượng không chỉ nhiều, hơn nữa từng cái tu vi đều rất cao, coi như là Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong, Minh Thiên Phong liên hợp lại cũng không sánh kịp.
Thế nhưng chính vì đơn giản như vậy, mới khiến Thường Tiễn cảm giác có chỗ không đúng.
Ngay cả đến tận
bây giờ, Thường Tiễn vẫn không thể hiểu được Vương Hạo Thần sao lại có gan dám tiến đánh bọn hắn.
Chỉ là vì muốn trả đũa sao ?
Vương Hạo Thần có thể làm Tuyệt Thế cấp thiên tài, không có khả năng là kẻ ngốc, hắn sao lại không biết một khi triệt để cùng Thanh Nguyên Phong đoàn đội vạch mặt, tiếp đó chắc chắn sẽ phải gánh chịu lửa giận của đối phương.
Vì thống khoái nhất thời mà đặt mình vào tình thế nguy hiểm như vậy, quả thực chỉ có kẻ ngu mới làm !
Đạo lý ngay cả một tên đệ tử tầm thường đều có thể nhìn ra, Vương Hạo Thần sao có thể không hiểu được ?
Thường Tiễn còn đang suy tư, bên cạnh hắn một vị Cửu Tinh Vũ Sư khác đã mở miệng nói:
- Thường sư huynh, đây không chỉ là vấn đề mặt mũi ! Nếu hiện tại chúng ta không có phản ứng gì, đám người sẽ cho rằng Thanh Nguyên Phong chúng ta ngoài mạnh trong yếu, từ nay sẽ càng được nước lấn tới ! Sau cùng nói không chừng sẽ còn leo lên trên đầu chúng ta !
Thường Tiễn lắc đầu, nói:
- Không thể đánh !
- Tại sao ?
Mấy vị cường giả đều khó hiểu.
- Ta hoài nghi Vương Hạo Thần tập kích chúng ta, mục đích chính là muốn chúng ta phái đại lượng nhân mã đến báo thù, từ đó một mẻ hốt gọn !
Thường Tiễn trầm giọng nói.
- Một mẻ hốt gọn chúng ta ? Bọn hắn có năng lực này ?
Triệu Lũy cười lạnh.
Hắn không phủ nhận, Vương Hạo Thần đúng là rất mạnh, thế nhưng hắn cũng không phải kẻ vớ vẩn, bọn hắn còn có ưu thế số lượng, đám người kia chỉ dựa vào một mình Vương Hạo Thần và mấy cái Bát Tinh Vũ Sư liền muốn đấu với bọn hắn ?
Chưa tỉnh ngủ sao ?
Thường Tiễn không cười, lại nói:
- Nếu như lại thêm Lâm Hải và Hình Nhân đâu ?
Đám người hơi giật mình, trầm mặc suy tư.
Thường Tiễn ý tứ là muốn nói, Vương Hạo Thần hành động lần này không phải là do bộc phát, mà là đã cùng Lâm Hải thống nhất vạch ra kế hoạch, ý đồ dẫn dụ bọn hắn tiến công sau đó tiến hành phục kích ?
Nếu thật là như vậy, đám người lá gan đúng là lớn phá thiên !
- Lâm Hải và Hình Nhân đều đang tọa trấn địa bàn trọng yếu, bọn hắn sao dám chạy tới phối hợp ?
Triệu Lũy nhíu mày nói.
- Nếu như bọn hắn muốn không tiếc hết thảy muốn đánh cược một lần đây ?
Thường Tiễn hỏi ngược.
Triệu Lũy cùng đám người lần nữa im lặng.
Dù sao không phải là không có khả năng này.
Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong và Minh Thiên Phong đoàn đội vốn là ở thế yếu nhất, lúc này nếu như muốn chơi một canh bạc tất tay để đảo ngược tình thế cũng là điều có thể hiểu được.
Nghĩ kỹ lại, nếu như Thanh Nguyên Phong phái ra đại lượng nhân mã đến đó rồi tổn thất nặng nề, cục diện “ tam quốc “ nói không chừng sẽ càng thêm cân bằng.
- Cho dù bọn hắn lực lượng toàn bộ tập hợp thì sao ? Thanh Nguyên Phong chúng ta còn phải sợ bọn hắn ? Chỉ cần chúng ta chịu vận dụng bảy thành lực lượng, coi như không cần Thường sư huynh xuất thủ, ta cũng có thể cam đoan cầm xuống bọn hắn !
Triệu Lũy lần nữa bày ra hiếu chiến tư thái, nói.
Hắn nói cũng không sai, Thanh Nguyên Phong đoàn đội thực lực hoàn toàn áp đảo ba phong đoàn đội, Vũ Sư cao giai số lượng cơ hồ là gần gấp bốn, năm lần đối phương, một khi thật phải giao chiến thì Thanh Nguyên Phong tất nhiên không có khả năng thất bại.
- Coi như thật thắng thì sao ? Chúng ta phải trả giá bao nhiêu ? Rồi làm sao giữ được địa bàn mới chiếm ? Còn nữa, ngươi thật cho rằng Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong đám người kia là bài trí rồi ?
Thường Tiễn không khách khí nói thẳng, trong lòng lại thở dài, nói chuyện với vũ phu thật mệt mỏi.
- Đám người kia cũng dám động đến chúng ta ? Ta nhìn bọn hắn ngay cả lá gan đi ra khỏi ổ cũng không có !
Triệu Lũy khinh thường nói.
- Triệu Lũy ! Đừng một mực khinh thường người khác, ta không hoài nghi Thanh Nguyên Phong chúng ta thực lực, thế nhưng những đoàn đội khác cũng không kẻ yếu ! Ngươi cứ giữ quan điểm như vậy, sớm muộn của có ngày ôm hận !
Thường Tiễn lạnh lùng nói, nghiêm khắc cảnh báo Triệu Lũy.
- Ta . . .
Triệu Lũy đang muốn lại nói, lại bị Vũ Linh uy thế từ trên người Thường Tiễn ép trở về, đành phải câm miệng.
Thường Tiễn nhức đầu, từ khi Vương Hạo Thần xuất hiện, kế hoạch vốn dĩ không có sai số của hắn trở nên lộn xộn không chịu nổi, mà hắn hiện tại ngay cả mục đích thực sự của đối phương cũng không có chút dám chắc chắn, vừa rồi chẳng qua chỉ là hắn cho ra một cái sơ bộ phán đoán.
Hiện tại cục diện vẫn đang được giữ ở thế chân vạc, nếu bọn hắn cùng ba phong đoàn đội khai chiến, Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong chắc chắn sẽ là người hưởng lợi, Đồ Nguyên tên kia khẳng định cũng sẽ không chịu ngồi yên, nói không chừng sẽ dẫn người ra tay đục nước béo cò.
Thanh Nguyên Phong mạnh thì có mạnh, nhưng cũng khó lòng lấy một địch năm.
Vì thế, chuyện tập kích tạm thời không cần bàn đến.
Thế nhưng ba phong đoàn đội hay nói đúng là Vương Hạo Thần khúc xương trong cuống họng này không thể không diệt, nếu không ai mà biết tương lai còn xảy ra vấn đề gì ?
Thanh Nguyên Phong chúng cường giả yên lặng chờ đợi, bọn hắn tin tưởng Thường Tiễn năng lực, dù là ở tình thế nào đối phương đều sẽ có cách giải quyết.
Thường Tiễn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đã có quyết định, nói:
- Giúp ta đưa tin cho Đồ Nguyên !
Ba con thú đánh nhau, con thú yếu nhất, dễ bị tổn thương nhất, nhưng cũng có khả năng tạo ra biến số lớn nhất sớm muộn phải bị diệt, để hai con thú mạnh có thể yên tâm phân ra thắng bại.
Đồ Nguyên . . . hẳn là cũng nên hiểu đạo lý này.