Thường Tiễn gắng gượng chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, trong đầu muôn vàn ý niệm hiện ra.
Hắn làm sao cũng không ngờ tới, bốn người kia lại có thể ép hắn đến mức này.
Vốn dĩ hắn cho rằng cho dù đối phương có dùng lối đánh xa luân chiến thì hắn không sợ chút nào, không chỉ vì thực lực vượt trội của bản thân mà còn là vì hắn tin tưởng bốn người kia không thể hồi phục nhanh bằng hắn.
Sự thật chứng minh là hắn đã sai, thực lực của bốn người không chỉ vượt qua dự tính hắn mà năng lực phục nguyên cũng kinh người.
Đặc biệt là Vương Hạo Thần, cái tên này tu vi thấp nhất trong bốn người, nhưng lại cứ như tiểu cường đánh không chết, ăn đòn không biết bao nhiều nhưng vẫn có thể giữ được thể trạng cực tốt, giống như mãi mãi đều sẽ không suy yếu.
Đến tận bây giờ, trong đầu Thường Tiễn mới lần đầu xuất hiện một câu hỏi, nếu như tiếp tục đánh, hắn . . . thật có cửa thắng sao ?
Có lẽ là vẫn có, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có bốn thành nắm chắc.
Đừng nhìn bốn người kia đều đang trọng thương, hắn hoài nghi chỉ cần không triệt để phế đi bọn hắn thì vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi cảnh bị đeo bám.
Thế nhưng chiến đến hiện tại, bốn người phối hợp đã thuần thục vô cùng, hắn gần như đã không còn cơ hội đánh bại từng người một.
- Thường sư huynh, ngươi muốn rút lui rồi sao ? Đáng tiếc, muộn !
Thường Tiễn còn đang do dự, Vương Hạo Thần đã lần nữa đứng lên, khí thế lần nữa khóa chặt hắn.
Vương Hạo Thần sắc mặt tái nhợt, khí tức cũng đã có chút suy yếu, trên ngực y phục bị xé rách, để lộ ra chiến giáp màu đen ở bên trong.
Vừa rồi chính là nhờ có Hắc Long Chiến Giáp ngăn cản, cho nên Vương Hạo Thần mới không bị thương nặng dưới một thương của Thường Tiễn.
Khí tức là có suy yếu, nhưng chiến ý vẫn bốc cao !
Vương Hạo Thần đã cảm nhận được chiến ý trên người Thường Tiễn trôi đi, đây chính là thời cơ để kết thúc.
Dũng giả thường thắng ! HIện tại cần làm, chính là triệt để đánh bại ý chí của đối phương !
- Thường sư huynh, ngươi muốn đi . . . vậy trước tiên phải qua ải của ta !
Vương Hạo Thần lần nữa vận lên Thái Thượng Viêm Lôi Quyết, 16 khỏa lôi hỏa tinh sau lưng rung động, tiến vào trạng thái xúc thế.
- Ngươi muốn tìm chết, ta thanh toàn ngươi !
Thường Tiễn đem tạp niệm quăng ra sau đầu, lúc này không chiến cũng không được, làm gì cũng phải hạ được hoặc ít nhất là vượt qua Vương Hạo Thần vật cản đường này.
Quán Hồng Thương vung vẫy, lần nữa cuốn lên cuồng bạo lôi hỏa.
Lôi hỏa so với trước đó đã suy yếu đi khá nhiều, nhưng vẫn như cuồng bạo không gì sánh được.
Thường Tiễn hít sâu một hơi, dồn lực vào tay cầm thương, muốn dùng một chiêu đánh tan đối thủ.
- Viêm Lôi Thương Pháp - Hỏa Phụng Phần Không !
Một thương toàn lực mãnh liệt đâm ra, ngập trời lôi hỏa gào thét, trong tích tắc hóa thành một đầu phượng hoàng rực cháy.
- Hừng hực !
Phượng hoàng toàn thân mang theo lôi hỏa bạo ngược, lấy khí thế như muốn hỏa táng chư thiên lao thẳng về phía Vương Hạo Thần.
Vương Hạo Thần biết rõ lúc này không thể có sai sót, lập tức có ứng biến, hai chân đã tụ kình từ lâu nhảy lên không trung, toàn lực đá về phía trước.
Thái Thượng Viêm Lôi Quyết toàn lực thôi động, bạo phát ra lôi hỏa chi thế không kém gì Thường Tiễn.
- Kinh Thần Thối đệ thất thức - Thạch Phá Thiên Kinh Khí Cái Thế !
Vương Hạo Thần không quản tiêu hao dốc hết một lực lượng, dùng một thức mạnh nhất trong Kinh Thần Thối Pháp thí với một thức mạnh nhất trong Viêm Lôi Thương Pháp của Thường Tiễn.
Thạch Phá Thiên Kinh Khí Cái Thế một thức, bá lực đương thời vô địch, khiến cho gió nổi mây phun, chỉ cần lực lượng đủ là có thể phá tận lá chắn trong thiên hạ !
- Đùng !
Hai người dốc hết sức thí tận một chiêu, khiến cho mặt đất đều có chút rung chuyển.
- Rầm !
Đến cuối cùng, Thường Tiễn chung quy vẫn có chút nhỉnh hơn, uy lực một thức Hỏa Phụng Phần Không quả nhiên kinh người, Vương Hạo Thần cả người bị đánh bay đi như đạn pháo.
Nhưng Thường Tiễn cũng rất vất vả sau đợt chạm trán kịch liệt, không dễ gì mới ổn định được thân hình, hai tay bị chấn đến có chút tê dại, nội thương cũng nặng thêm.
- Khục !
Ở nơi xa, Vương Hạo Thần miệng mũi đều chảy máu, cả người bay đi đụng gãy một cái cây lớn mới miễn cưỡng dừng lại, bị thương cực nặng.
- Thường Tiễn thực lực vẫn còn rất mạnh, nhưng tiếp tục đánh một lúc, người bại nhất định là hắn !
Vương Hạo Thần lau đi vết máu trên mặt, trong lòng lại thêm phần tự tin.
Nếu là trước đây, coi như hắn lại mạnh cũng không có khả năng cùng Thường Tiễn liều mạng đấu cứng một chiêu, nhưng hiện tại vậy mà lại có thể, mặc dù vẫn có chỗ không bằng, nhưng chung quy là có thể miễn cưỡng chống cự.
Điều này nói rõ Thường Tiễn đã suy yếu rất nhiều, cách đánh của bọn hắn rõ ràng có hiệu quả.
- Sát !
Thường Tiễn chỉ vừa mới ổn định thân thể đã lần nữa công đến, hắn không thể nghỉ ngơi lãng phí thời gian, nếu không hôm nay chỉ sợ thật không thắng nổi.
Quán Hồng Thương dũng mãnh mà
đến, nhắm ngay Vương Hạo Thần.
Vương Hạo Thần không ham chiến, vội vàng lấy hai tay chống đất bật đẩy, tránh đi công kích.
- Hai chân của ngươi không được rồi ? Ta không khách khí !
Thường Tiễn nhìn ra được vừa rồi hai người liều mạng một kích thì ra đã làm Vương Hạo Thần tạm thời bị phế hai chân.
Đây la cơ hội ngàn năm có một để đột phá cục diện hiện tại !
Vương Hạo Thần im lặng không nói, toàn lực vận chuyển nguyên khí nơi chân, ý đồ nhanh chóng xóa đi cảm giác tê dại do bị kình lực của một thương Hỏa Phụng Phần Không vừa rồi của Thường Tiễn.
- Nên kết thúc !
Thường Tiễn vận dụng một thức khác trong Viêm Lôi Thương Pháp, từng thương nối nhau đâm ra, tựa như vạn tên cùng bắn, khóa chặt mọi đường lui của Vương Hạo Thần.
- Thủy Thần Ngự !
Vương Hạo Thần thừa biết mình không tránh nổi, lập tức vận dụng Vạn Thần Quyết một thức tá kình võ kỹ đến ứng phó, thủ như tường đồng vách sắt.
Đầy trời thương ảnh tựa như mãn thiên hoa vũ hạ xuống, đều bị Vương Hạo Thần kiên cường đẩy đi.
Vạn Thần Quyết - Tuyệt kỹ của thiên hạ Chư Thần !
Thủy Thần Ngự - chí âm chí nhu, mềm mại không đứt, đẩy được vạn vật !
Nhưng là, thế gian không có lá chắn nào vững chắc vĩnh viễn, không lâu sau đó cũng đã có mấy đạo công kích vượt qua được lớp phòng thủ, đánh thẳng lên người Vương Hạo Thần.
Vương Hạo Thần cứ việc có mặc Hắc Long Chiến Giáp thì vẫn bị kình lực trong mỗi thương chấn cho thổ huyết.
Hắn bị thương, Thủy Thần Ngự một thức cũng toàn diện yếu bớt.
- Ác Lôi Oanh !
Thường Tiễn một thức Viêm Lôi Quyền Pháp đánh ra, vận đủ mười thành công lực, triệt để đánh tan Thủy Thần Ngự một thức, đồng dạng xuyên thủng lớp phòng ngự cuối cùng của Hắc Long Chiến Giáp pháp văn kích phát ngưng tụ mà thành, trọng quyền nện thẳng vào ngực Vương Hạo Thần.
- Rắc !
- A !
Tiếng xương gãy vang lên rất giòn, Vương Hạo Thần lần nữa phun máu bay đi, thế nhưng ngay trước khoảnh khắc đó, hai chân của hắn kịp thời khôi phục lại chút cảm giác, một thức Bất Bại Chiến Thần Nghịch Thương Thiên trong Kinh Thần Thối Pháp được hắn thi triển ra theo bản năng tự vệ, không ngờ trong lúc thí mạng lại đạp trúng Thường Tiễn, tạo ra chỗ đột phá.
Thường Tiễn tiêu hao cực lớn, chịu một cước này của Vương Hạo Thần cũng không phải chuyện đùa, lồng ngực đồng dạng đau nhói, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Vương Hạo Thần khó đối phó hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều, chuyện không có khả năng xảy ra lại liên tục diễn ra trên người kẻ này, ví dụ, nếu như không có một cước thí mạng vừa rồi chặn lại, Thường Tiễn hắn đã có thể bồi thêm một kích để triệt để phế đi sức chiến đấu của đối phương.
Tuyệt Thế cấp thiên tài . . . quả nhiên không chỉ có hư danh !
Hiện tại, cứ việc Thường Tiễn muốn nhịn xuống đau đớn lần nữa công đến thì cũng không có cơ hội, vì Sở Thanh Tiêu, Tư Mộ Liêm đã đuổi đến nơi.
- Khốn kiếp !
Liên tiếp có cơ hội dứt điểm đối phương nhưng lại bị bỏ lỡ hết lần này đến lần khác, Thường Tiễn xác thực đại nộ, nhưng hắn thật sự không có khả năng không nhìn Sở Thanh Tiêu và Tư Mộ Liêm công kích.
Một thương quét ngang, đem hai người đánh lui.
Thế nhưng mà, Thường Tiễn lần này đã không có ham chiến, hắn muốn . . . phá vòng vây bỏ chạy !
Mặc dù đã gần như đánh tan Vương Hạo Thần, thế nhưng vẫn còn có ba đại cường đại, bản thân hắn thương thể đã rất nặng, chiến lực mỗi lúc một giảm, tiếp tục đánh rất có thể sẽ là lưỡng bại cầu thương, thậm chí . . . phần thắng của hắn tựa hồ còn không tính lớn !
Vì thế, trận này hắn thật không muốn tiếp tục đánh.
Quá mạo hiểm !
Hiện tại bốn tôn đại địch tạm thời thiếu một, chính là cơ hội để hắn rời đi.
- Không được đi !
Đáng tiếc, Thường Tiễn không có cách nào được như nguyện, bởi vì Hình Nhân đã công đến trước mặt, không cho hắn có cơ hội phá vòng vây.