Tống Mặc Tuyên trong lòng có thể nói là giận đến cực điểm, hắn không thể nào ngờ tới, Tiêu Hàn Dư vậy mà không chỉ có cấu kết với Ngạo Tuyết Sơn Trang, mà còn cả với Tử Kinh hoàng triều.
Hắn đây là muốn trở thành địch nhân của toàn bộ Đông Hoa hoàng triều ?
Phải biết, bất luận là một cái hoàng triều nào cũng tuyệt đối không cho phép một cái khác hoàng triều trực tiêp nhúng tay vào chuyện nội bộ của nó.
Tống Mặc Tuyên lấy ra mấy cái truyền tin ngọc phù, ý đồ muốn thông báo cho Thiên Sinh Môn cường giả, thế nhưng tin tức vừa mới được truyền đi liền bị một bức tường vô hình chặn lại, không cách nào truyền ra ngoài.
- Thiên Vũ Hoàng, từ bỏ đi ! Ngươi không có cơ hội !
Một lão nhân tay cầm mộc trường xuất hiện phía trước Tiêu Hàn Dư đám người, một cặp mắt già nua nhàn nhạt nhìn xem Tống Mặc Tuyên.
Hắn không có gọi “ Tống môn chủ “, bởi lẽ đã đem Tống Mặc Tuyên xem là một người chết, ngôi vị môn chủ . . . không thuộc về người chết !
Tống Mặc Tuyên không biết lão giả trước mắt là ai, cũng không cảm nhận được cường độ nguyên khí trên người đối phương, thế nhưng chính vì như thế, trong lòng hắn mới càng thêm tuyệt vọng.
Lão giả này, hẳn nhiên là một vị tinh thần lực võ giả, hơn nữa, việc Thiên Sinh Môn cường giả không thể cảm nhận được động tĩnh ở nơi này chắc hẳn cũng là bởi vì lão giả này.
Chỉ có trận pháp ngăn cách khí tức, mới có thể ngăn cản năng lực cảm nhận của võ giả.
Mà muốn ngăn cản năng lực cảm nhận của Vũ Hoàng, thậm chí Vũ Tông, người bày trận chí ít phải là tinh thần lực hoàng giả !
Một vị thực lực sâu không thấy đáy tinh thần lực hoàng giả, còn có bốn vị Bát Tinh Vũ Hoàng, Tống Mặc Tuyên hắn sao có thể còn có đường sống ?
Nếu như là bình thường, Tống Mặc Tuyên còn có thể dốc sức kéo theo cái đệm lưng, đáng tiếc hắn hiện tại hẳn là không thể.
Bởi lẽ . . . hắn trúng độc !
Không sai, vừa rồi Tử Linh Hoàng đâm hắn một kiếm, trên kiếm có mang theo một loại kịch độc thuộc sở hữu của riêng nàng, Tử Linh Độc !
Loại độc này, tuy không thể giết chết Vũ Hoàng, nhưng có thể khiến thể nội nguyên khí toàn diện suy yếu và đại loạn mất khống chế.
Như vậy chẳng khác nào muốn nói, Tống Mặc Tuyên hiện tại đã không có cách nào phát huy ra thực lực vốn có, hắn đoán chừng ngay cả Tiêu Hàn Dư đều đánh không lại.
- Thiên Vũ Hoàng, lần này vì muốn giết ngươi, Ngạo Tuyết sơn trang không chỉ phái ra ta, mà còn chấp nhận bỏ ra một viên hoàng cấp Cấm Không Châu ! Ngươi coi như chết cũng có đầy đủ vốn liếng tự ngạo !
Lãnh Không Minh nhìn Tống Mặc Tuyên cười nói, chỉ là ánh mắt lại lạnh lẽo kinh người.
- Ra là thế . . . khó trách khó trách . . .
Tống Mặc Tuyên hai mắt tối lại, cười chua chát.
Hắn một mực thắc mắc Lãnh Không Minh, Đường Xích, Tử Linh Hoàng, còn có vị tinh thần lực hoàng giả kia là như thế nào dễ dàng như vậy đi đến Thanh Nguyên Phong, hiện tại xem như rõ ràng.
Ngạo Tuyết sơn trang có một gốc Cấm Không Cổ Thụ, có thể sản xuất một loại trái gọi là Cấm Không Châu, thứ này có công năng như một tòa tiểu thế giới, có thể trong thời gian ngắn thu cả nhân loại tiến vào.
Cấm Không Cổ Thụ hàng năm chỉ cho ra số lượng quả rất ít, muốn cho ra một khỏa hoàng cấp Cấm Không Châu có thể gánh chịu Vũ Hoàng tiến vào, không chỉ cần dùng đại lượng tài nguyên đến bồi dưỡng mà còn cần vận khí rất lớn, đôi khi phải đợi vài năm, thậm chí phần lớn phải đợi một thập niên mới có thể có được một khỏa, giá trị không thể đo đếm.
Xem ra, là hắn . . . không, là toàn bộ Thiên Sinh Môn đều xem thường quyết tâm muốn tiêu diệt bọn hắn của Ngạo Tuyết sơn trang !
Tống Mặc Tuyên hắn không tin Lãnh Không Minh đám người lần này đến phối hợp với Tiêu Hàn Dư chỉ để giết hắn, khẳng định là còn có chuyện lớn hơn cần làm, thậm chí . . . là triệt để hủy đi Thiên Sinh Môn !
- Được lắm . . . vậy thì đều đến đi !!!
Tống Mặc Tuyên không còn tâm tư để ý những chuyện khác, triệt để mặc kệ hết thảy, chiến ý hừng hực thiêu đốt, ánh mắt đỏ thắm nhìn xem 5 vị cường giả trước mắt.
Đây là . . . trận chiến cuối cùng của hắn !
Thân là một tông chi chủ, lòng tự trọng không có cho phép hắn đầu hàng ngay cả khi biết rõ không có cơ may sống sót !
- Tống Mặc Tuyên, để cho ta đến kết thúc ngươi !
Tiêu Hàn Dư toàn thân sát ý phun trào, đạp không mà đến, một chưởng từ trên cao vỗ xuống, bàng bạc nguyên khí hóa thành một cái đại thủ ẩn khổng lồ, nhắm ngay Tống Mặc Tuyên đè xuống.
- Phản đồ ! Hôm nay Tống Mặc Tuyên ta dù chết, ngươi cũng phải chết trước ta !!!
Tống Mặc Tuyên đối với Tiêu Hàn Dư hận đến cực điểm, hắn trực tiếp thiêu đốt huyết khí, toàn thân kim quang chói mắt, một đạo màu vàng khí trụ từ trên đỉnh đầu phá không mà đến, hung hăng đụng vào đạo thủ ấn khổng lồ kia.
- Oanh !
Tống Mặc Tuyên thân trúng Tử Linh Độc, thể nội nguyên khí không nhận khống chế, thực lực rõ ràng giảm mạnh, coi như thiêu đốt huyết khí, đều chỉ có thể cùng Tiêu Hàn Dư liều cái tương đương.
- Tống Mặc Tuyên, ngươi đi chết đi !
Tiêu Hàn Dư một quyền đánh ra, tựa như bôn lôi bạo kích, đem Tống Mặc Tuyên đánh bay.
- Khốn kiếp !
Tống Mặc Tuyên vừa giận vừa hận, thời điểm bình thường, Tiêu Hàn Dư căn bản không phải đối thủ của hắn, thế nhưng hiện tại hắn lại bị đối phương toàn diện áp chế.
Chỉ có thể nói, Tử Linh Độc quá mức lợi hại !
Không để cho Tống Mặc Tuyên có thời gian nghĩ ngợi, Lãnh Không Minh đã xuất hiện quay trước mặt hắn, một quyền lực lượng so với Tiêu Hàn Dư chỉ hơn chứ không kém mạnh mẽ oanh tới.
Tống Mặc Tuyên vung quyền nghênh đón, kết quả là bị đánh cho thổ huyết văng xa.
Thời kỳ toàn thịnh Tống Mặc Tuyên đều có chỗ không bằng Lãnh Không Minh, hiện tại hắn càng không phải đối thủ của đối phương.
Ngay lập tức, Đường Xích và Tử Linh Hoàng đồng thời động thân, một trái một phải tựa như thiểm điện hướng Tống Mặc Tuyên truy kích mà đến.
Một hồi tàn nhẫn chiến
đấu nổ ra trong môn chủ đại điện, Tống Mặc Tuyên cứ việc đã liều mạng phản kích, thế nhưng hắn một thân thực lực bị kịch độc áp chế, lại đối mặt với mấy đại cường giả thực lực phần lớn đều mạnh hơn hắn, căn bản là hữu tâm vô lực, liên tục tan tác.
Trận pháp ngăn cách khí tức của vị tinh thần lực hoàng giả kia quả thật rất lợi, ngay cả mấy vị Vũ Hoàng toàn lực chém giết đưa đến chấn động cũng gần như đều bị ngăn trở, số lượng rất nhỏ chấn động còn lại coi như truyền ra ngoài cũng chẳng thể khiến người khác chú ý.
Nhưng mà . . .
Thanh Thiên Điện !
- Ngươi làm sao vậy ?
Thủ phong trưởng lão đang uống trà, bỗng nhiên phát hiện Lữ Thuần Quân tựa hồ có chút lơ đãng.
- Đợi ta một chút !
Lữ Thuần Quân đi ra bên ngoài sân, đưa mắt nhìn về phía môn chủ đại điện trên Thanh Nguyên Phong, lông mày hơi nhíu lại.
Hắn từ nơi đó cảm nhận được một chút chấn động kỳ quái.
Chấn động rất nhỏ, môn chủ đại điện tựa hồ cũng không có xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn không hiểu sao lại cảm giác có chút không đúng.
Chấn động đó không giống do tu luyện gây ra, càng giống như . . . là do chiến đấu tạo thành !
Thế nhưng là, chấn động thật sự quá nhỏ, hơn nữa xuất hiện rất không đều đặn, nếu không phải hắn là Vũ Tông siêu cấp cường giả, thậm chí đều sẽ không nhận ra.
Hơn nữa ngoài chút chấn động đó ra, xung quanh môn chủ đại điện mọi thứ đều rất bình thường.
- Là ta nghĩ nhiều sao . . . ?
Lữ Thuần Quân không có nghĩ nhiều, dù sao đây là Thiên Sinh Môn, nơi đó lại là môn chủ đại điện, sao lại xảy ra chuyện gì được . . .
Hắn quay người, đang đi vào lại bên trong, nhưng là vừa đi được mấy bước, hắn lại lần nữa cảm thấy kỳ quái.
Không đúng !
Đó là môn chủ đại điện, bình thường chỉ có Tống Mặc Tuyên ở đó, làm sao lại có chấn động giống như là có người đang chiến đấu.
- Tư Hải, đi với ta một chuyến !
Lữ Thuần Quân nhìn thủ phong trưởng lão một cái, sau đó liền dẫm lên hư không, hướng về phía Thanh Nguyên Phong bay tới.
Thế nhưng là, hắn vừa đi được không xa, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, hai mắt nhìn về phía bầu trời, đồng tử vậy mà dần dần co rụt lại.
Thủ phong trưởng lão gặp Lữ Thuần Quân đột nhiên dừng lại, không khỏi có chút khó hiểu.
Lữ Thuần Quân không đáp hồi lâu, đến lúc thủ phong trưởng lão đều không nhịn được muốn hỏi tiếp mới đột nhiên nói khẽ:
- Tư Hải, ngươi lập tức liên lạc với lục đại phong chủ, đề cho bọn hắn lập tức trở về ngọn núi của mình, mở ra hộ tông đại trận, sau đó tự mình đi đến môn chủ đại điện một chuyến !
Thủ phong trưởng lão ngẩn người, còn đang chưa hiểu chuyện gì thì Lữ Thuần Quân đã nói tiếp:
- Đem đám lão già trong Thái Sinh Viện kéo ra hết đi, dẫn theo mấy cái theo ngươi đi một chuyến !
Thủ phong trưởng lão thần sắc hơi ngưng lại.
Hắn làm bạn với Lữ Thuần Quân quá lâu, vì thế ngay cả khi hiện tại vẫn quá rõ ràng mọi chuyện thì cũng có thể từ lời nói và ngữ khí của Lữ Thuần Quân mà nhận ra chút gì đó.
Thủ phong trưởng lão nhớ rõ ràng, Lữ Thuần Quân đã rất lâu không dùng đến loại ngữ khí này, lần trước . . . chính là lần mà bọn hắn đại chiến với Ngạo Tuyết sơn trang cường giả, cũng là lần mà Cấm Thiên Vương chết trận.
Thủ phong trưởng lão lập tức rời đi, thế nhưng nửa đường lại quay lại nhìn xem Lữ Thuần Quân, khẽ nói:
- Cẩn thận !
Lữ Thuần Quân không có quay lại nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu.
Lão bằng hữu đi rồi, Lữ Thuần Quân một mình đạp không mà đứng, ánh mắt lãnh tĩnh nhìn xem hư không, tâm niệm vừa động, một thanh trường kiếm liền từ Thanh Thiên Điện bay ra, mang theo chói mắt quang hoa, trực tiếp rơi vào trong tay hắn.
Trong tay nắm bảo kiếm, Lữ Thuần Quân tựa hồ an tâm hơn nhiều, đạp không hướng về phía một vùng hư không trên trời cao đi tới.
Ở nơi xa, thủ phong trưởng lão nhìn thấy một màn này, hai mắt lập tức run lên.
Thanh kiếm kia . . . chính là Thiên La Thần Kiếm, Thiên Sinh Môn trấn tông huyền khí, cũng là tông môn một thanh duy nhất lục phẩm huyền khí.
Là chuyện gì xảy ra mà Lữ Thuần Quân phải mang theo cả Thiên La Thần Kiếm ?
Chẳng lẽ . . .
Thủ phong trưởng lão trong đầu có một cái đáng sợ suy đoán, thế nhưng hắn biết hiện tại không phải là lúc nghĩ ngợi những điều này.
Hắn một bên hướng môn chủ đại điện tật tốc chạy đến, một bên lấy ra truyền tin ngọc phù, thật nhanh liên lạc với lục đại phong chủ và mấy vị trưởng lão đời trước trong Thái Sinh Viện.
- Thái thượng trưởng lão có lệnh, lục đại phong chủ lập tức trở về ngọn núi của mình, mở ra hộ tông đại trận ! Chuẩn bị cho mọi tình huống !
- Trưởng lão đoàn lập tức đi điều động chúng trưởng lão, hộ pháp, đệ tử trong tông môn, toàn bộ tiến vào trạng thái giới nghiêm !
- Lữ Việt, Khu Sơn, Phần Hải ! Lập tức tỉnh lại tất cả trưởng lão trong Thái Sinh Viện, để cho Nguyên Dương, Thanh Vân và Tử Ngục nhanh chóng chạy đến môn chủ đại điện !
- Tông môn . . . khả năng bị ngoại địch tập kích !!!