Nhóm bạn học đi vào 《Ngôi nhà kinh dị》, bởi vì nhân số đông đảo, cho nên tự do thành lập nhóm nhỏ, mỗi nhóm bảy người tiến hành tự chọn kịch bản thám hiểm.
Trong đoàn người, ngoại trừ Chiến Nhiêu thì Giang Vận không quen ai khác, cho nên hiển nhiên là cùng Chiến Nhiêu chung một nhóm, mà Đồng Tuyết vẫn luôn miệng nói muốn làm quen với Giang đại tiểu thư, cho nên có chết cũng quấn lấy hai người này không muốn tách ra.
Những người khác tuy rằng đều muốn chung nhóm với Chiến Nhiêu, nhưng khi thấy Giang Vận ở đó, trong lòng đều có chút rụt rè không dám mở lời.
"Đám người này thật là......!rõ ràng Giang Vận đẹp như vậy, không biết bọn họ sợ cái gì." Đồng Tuyết cạn lời.
Chiến Nhiêu nghe vậy chọc chọc cô ấy, ý bảo cô ấy Giang Vận đang ở đây, đừng nói lung tung.
Đồng Tuyết lúc này mới kịp phản ứng, sờ đầu cười nói: "A, bạn học Giang Vận, tôi không có ý kia đâu......"
Giang Vận cong môi cười lắc lắc đầu: "Không sao......!tôi biết cậu không có ý đó."
"Vậy nếu không, chúng ta đi ba người thôi cũng được." Chiến Nhiêu chớp chớp đôi mắt to, tràn đầy chờ mong.
Kỳ thực nàng còn không mong muốn một nhóm ba người, nàng hận không thể chỉ có nàng cùng Giang Vận hai người, Đồng Tuyết dù là bạn tốt của nàng, giờ phút này, cũng là dư thừa.
"Nhưng mật thất này yêu cầu bảy người mới được......" Đồng Tuyết có chút không vui.
Giang Vận cũng gật đầu: "Vì chơi vui, vẫn nên thêm người đi." Cô xoa xoa đầu nhỏ của Chiến Nhiêu.
Lòng bàn tay ấm áp phủ lên đỉnh đầu, tuy rằng mang lại cho nàng cảm giác như một đứa trẻ được dỗ dành, nhưng Chiến Nhiêu vẫn nhịn không được cong môi, "Vậy thêm người......!nhưng là tìm ai a?"
"Nếu không, các cậu lập nhóm cùng chúng tôi đi." Diêm Khoát cười nói tiếp lời Chiến Nhiêu.
Chiến Nhiêu vừa nhìn thấy hắn liền nghiêm mặt.
Đồng Tuyết giành nói trước: "Được, được nha.
Bạn học Diêm Khoát nhóm các cậu cũng không ai vào sao?"
Thái Mân Hào: "Ai nói không có người a, ngược lại có rất nhiều là đằng khác.
Chỉ là tuyển tới tuyển lui quá phiền toái." Có Diêm Khoát ở đây, có tầng tầng lớp lớp nữ sinh muốn gia nhập nhóm bọn họ.
Chiến Nhiêu bĩu môi: "Nếu nhiều người như vậy muốn vào, các cậu nhanh lập nhóm đi, mò qua đây làm gì." Nàng chán ghét Diêm Khoát, không muốn nhìn thấy, cũng không muốn để ý.
Càng không hy vọng Diêm Khoát và Giang Vận ở cùng một chỗ.
Diêm Khoát nghe tiếng, nhướng mày nhìn về phía nàng: "Hình như Bạn học Chiến rất không muốn cùng nhóm với tôi?"
Chiến Nhiêu hừ một tiếng, vừa định khịa hắn đã biết như vậy còn ráng mò tới, lại bị Giang Vận kéo tay lại: "Nếu muốn lập nhóm, vậy thì lập thôi."
Chiến Nhiêu kinh ngạc mà quay đầu nhìn Giang Vận, nhưng lại chỉ thấy ánh mắt đối phương vẫn luôn dừng trên người Diêm Khoát.
Trong lòng Chiến Nhiêu không khỏi có chút chua xót.
Ngực như là bị cái gì đè nặng, hít thở không thông, ngay cả tay cũng không tự chủ được siết chặt.
Giang Vận muốn cùng Diêm Khoát lập thành một nhóm, là bởi vì cô vẫn không buông được Diêm Khoát sao?
Kỳ thực Giang Vận cũng không muốn như vậy, nhưng cô biết cốt truyện muốn mấy người bọn họ ở bên nhau, mặc kệ cô có cự tuyệt như thế nào, hoặc cô chỉ cùng Chiến Nhiêu trực tiếp vào thám hiểm, thì đến cuối cùng cũng vẫn sẽ phải gặp Diêm Khoát.
Bởi vì đây là cốt truyện an bài.
Cho nên, cô cũng không phí tâm tư làm gì, trực tiếp đồng ý yêu cầu lập nhóm của Diêm Khoát, ngược lại có thể thuận lợi tiến hành cốt truyện.
Cô ấy cũng muốn xem cái kịch bản ở thế giới này rốt cuộc kinh tởm đến mức nào, và khi cô sử dụng tính năng bỏ qua diễn biến cốt truyện thì chuyện gì sẽ xảy ra.
"Đừng lo lắng, vào mật thất tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu." Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Chiến Nhiêu.
Chiến Nhiêu nghi hoặc nhìn cô, khí uất vừa mới dồn nén trong ngực nháy mắt đã bay mất, gật gật đầu: "Được a!"
Dù sao trước đó Giang Vận cũng đã nói không thích Diêm Khoát, nàng phải tin tưởng Vận Tương của nàng ~ huống chi, có nàng ở đây, Giang Vận làm sao còn để ý tên nam nhân nhây nhớp ghê tởm kia?
Khi năm người ở trong phòng chờ chuẩn bị để vào mật thất, có hai người đuổi tới.
"Các cậu......!chúng tôi có thể vào nhóm các cậu được không?" Lê Nguyệt cẩn thận mở miệng hỏi.
Mấy người Giang Vận đồng thời quay đầu lại, Lê Nguyệt thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng: "Chuyện là......!chúng tôi thật sự là không biết phải vào nhóm nào......!những người khác......! những người khác đều nhạo báng tôi......!tôi......"
Nói xong, tiểu nữ sinh tựa hồ lại sắp khóc.
Chiến Nhiêu đứng một bên nhìn cô ấy, cảm thấy ghê tởm đến sắp nôn ra.
Nếu như thật sự sợ người khác nhạo báng, nên sớm cụp đuôi chạy trốn, tại sao bây giờ còn ở đây?
Trà xanh bạch liên.
Nàng có chút đau lòng nhìn Giang Vận, quen sai người, hiện tại mới nhận ra bộ mặt thật của người bạn thân mình hết lòng tin tưởng là cái dạng gì, hẳn là......!rất khó chịu......
Lê Nguyệt đợi hồi lâu cũng không nghe được câu trả lời mình muốn, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía mấy người bạn, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Giang Vận, nhu nhược đáng thương nói: "Giang Vận ~ cậu......!cậu không đồng ý sao? Có phải cậu còn giận tôi vì chuyện kiểm tra chính tả lần trước không?"
Sắc mặt Tân Khả Khả vô cùng khó coi: "Nguyệt Nguyệt chúng ta đi thôi, người ta không muốn chung nhóm với chúng ta thì thôi! Cùng lắm lần sau chúng ta tự tới chơi ~ nếu cậu muốn chơi đông cho vui, thì tôi có thể kêu gọi anh chị em trong nhóm tới ~"
Cô ấy vốn dĩ muốn lôi kéo Lê Nguyệt rời đi, nhưng là Lê Nguyệt nói đã đến rồi mà không chơi thì thật đáng tiếc, một hai đòi ở lại.
Nhưng hiện tại không ai chịu cùng nhóm với các nàng, ngay cả loại cặn bã như Giang Vận cũng có thể cao cao tại thượng cự tuyệt các nàng, Tân đại tiểu thư khi nào chịu loại uất nghẹn này?
Cho nên rất gấp rút muốn rời đi.
Nhưng dù thế nào Lê Nguyệt cũng không chịu đi.
"Khả Khả, tôi không thể đi.
Tôi cùng Giang Vận vì chuyện kiểm tra chính tả mà đã mâu thuẫn mấy ngày nay, tôi muốn mượn cơ hội này giảng hòa cùng Giang Vận.
Cậu coi như vì giúp tôi đi, ở lại với tôi, được không?"
Tân Khả Khả:......
Cô ấy chính là chịu không nổi Lê Nguyệt cầu cô ấy như vậy.
Khi đôi mắt to ngập nước nhu nhược đáng thương kia nhìn vào cô ấy, Tân Khả Khả cảm thấy, dù cái Lê Nguyệt muốn là sao trên trời, cô ấy cũng có thể nghĩ cách hái xuống cho Lê Nguyệt.
Nhịn xuống, cuối cùng vẫn là đè nén tính khí của bản thân.
"Được rồi, nhưng chỉ là cậu muốn giảng hòa với người ta, cũng phải xem người ta có bằng