Tân Khả Khả chạy một mạch trở về lớp học, hai má ửng hồng.
Cô đứng cạnh cửa lớp, đưa tay ôm hai bầu má đang nóng lên của bản thân, dùng sức hít sâu mấy hơi mới ổn định được nhịp tim đang pum pum đập loạn xạ trong lồng ngực.
"Khả Khả, cậu bị làm sao thế? Sao mặt lại đỏ như vậy?"
Bởi vì tính tình ngay thẳng, hào phóng, thích bênh vực kẻ yếu, cho nên quan hệ nhân sinh của Tân Khả Khả cũng không tệ.
Sắc mặt cô khác thường lập tức có người chủ động tiến đến hỏi thăm.
Tân Khả Khả ngượng ngùng buông hai tay đang ôm hai má xuống, lắc đầu: "Không có gì, do tôi mới chạy nên hơi nóng."
Cô vừa trả lời vừa dùng tay quạt gió, đi về chỗ ngồi.
Vừa đến gần bàn học, cô đã thấy ở giữa bàn có một hộp quà nhỏ, không giống mua, mà giống như dùng hộp giấy tự gói, sau khi mở ra, bên trong không được dán giấy, vẫn nhìn thấy nhãn hiệu: Sữa bò Quang Minh.
Bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên trong cốt lõi vẫn là rẻ tiền.
Phía dưới hộp quà còn có một tờ giấy ghi chú hoạt hình.
【Khả Khả, chuyện hôm qua thật sự xin lỗi cậu, tôi hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, chúng ta tiếp tục làm bạn tốt, có được không? —— Lê Nguyệt】
Tân Khả Khả nhíu mày, thuận tay vo tờ giấy thành khối cầu ném vào sọt rác.
Mở hộp quà ra xem, không khỏi vui vẻ.
Là một cây bút bi bấm bảy màu, vỏ ngoài có hình một chú gấu, rất đáng yêu.
Nhưng là, cây bút này nhìn rất quen mắt, hình như cô đã từng nhìn thấy nó?
Vặn ruột bút ra xem, quả nhiên, ống mực màu đỏ đã dùng hết một nửa.
"Khả Khả, cậu thích cây bút này không? Ngày trước cậu có nói cây bút này rất xinh, rất đáng yêu.
Cho nên tôi tặng nó cho cậu.
Khả Khả, cậu tha thứ cho tôi được không?" Lê Nguyệt không biết từ đâu xuất hiện, nhìn chằm chằm Tân Khả Khả, mặt đầy hổ thẹn.
Khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo sạch sẽ, luôn mang cho người ta một loại hảo cảm cùng cảm giác thân cận khó diễn tả.
Còn có đôi mắt to kia, Tân Khả Khả đã từng cho rằng đó là quả cầu thủy tinh thuần túy nhất trong thiên địa, bên trong chỉ có thể là những giấc mộng sạch sẽ cùng ý chí quật cường không khuất phục.
Cô cũng đã từng nguyện ý dốc hết toàn lực bảo vệ quả cầu thủy tinh sạch sẽ cùng mộng tưởng đó.
Nhưng bây giờ, Tân Khả Khả chỉ cảm thấy, đó nhiều lắm chỉ có thể xem là hạt thủy tinh phẩm chất khá, bên trong cũng không phải mộng tưởng gì sạch sẽ, cũng không có ý chí quật cường.
Mà trong đó bốc lên mùi của sự tham lam cùng tâm cơ chua ngoa.
Tân Khả Khả đóng gói cây bút khôi phục nguyên trạng, sau đó ném lên bàn Lê Nguyệt, cả quà và hộp đều rẻ tiền như nhau.
"Tôi không thiếu bút.
Càng không thiếu một cây bút cũ có giá trị không quá 5 đồng đã bị người khác đã sử dụng qua."
Dừng một chút, cô cúi đầu chuẩn bị sách giáo khoa cho tiết tự học buổi sáng, đạm ngôn nói: "Lê Nguyệt, cậu không có tâm."
Lê Nguyệt hóa đá ngay tại chỗ.
Hai mắt đẫm lệ lập tức há mồm giải thích: "Không phải tôi keo kiệt tiếc tiền mua quà cho cậu, mà là tôi nghĩ cậu rất thích cây bút này nên mới tặng nó cho cậu, tôi cũng đã từng nói với cậu đây cũng là cây bút tôi thích nhất, không phải sao?"
"Nhưng cậu cũng không nên tặng người ta cây bút cậu đã dùng rồi chứ? Lê Nguyệt, lần này thật sự là cậu không đúng, trước đây Khả Khả tặng cậu nhiều đồ như vậy, nếu cậu thật sự có tâm, cậu nên mua một cây bút mới tặng cậu ấy, dù sao cũng không đắt, chỉ có 5 đồng."
Ngồi phía sau hai nàng, bạn học Vương Tử Đồng cũng hết nhìn nổi, nào có ai đi xin lỗi người ta mà tặng quà như vậy?
Dù cô ấy không biết giữa hai người bọn xảy ra chuyện gì, nhưng đơn thuần chỉ nhìn hành vi của Lê Nguyệt đã thấy rất khó chịu.
Mà cô ấy không thích Lê Nguyệt cũng phải chuyện ngày một ngày hai.
Cô gái này thật sự phiền phức, động một chút là khóc bù lu bù loa.
Giờ giải lao luôn dùng cái hình tượng đáng thương kia hấp dẫn một đám hóng chuyện tới, cuối cùng nháo đến chiếm luôn chỗ ngồi của cô ấy.
Nháy mắt Lê Nguyệt câm miệng, cái gì cũng không nói nên lời, ngó trái ngó phải, phát hiện người nhìn về phía các nàng ngày càng nhiều, xấu hổ đến đỏ mặt, đột nhiên dùng sức cực mạnh kéo ghế ra, ngồi xuống úp mặt xuống bàn khóc nức nỡ.
Cô ấy cất tiếng khóc, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Tân Khả Khả vốn lấy sách Tiếng Anh ra học từ vựng, nhưng bên cạnh lại xuất hiện cái máy khóc, cảm thấy vô cùng phiền lòng, cầm sách vở đứng lên, nhìn xung quanh lớp.
Trong lớp chỉ có tổ hai và tổ ba là có sáu hàng bàn, tổ một và tổ bốn sát cửa sổ đều chỉ có năm hàng bàn.
Chỗ cô ấy ngồi xem như là vị trí tốt nhất lớp, bàn ba tổ hai.
Trong ba hàng đầu chỉ có cô ấy ngồi một mình một bàn, hiện tại nếu đổi chỗ, cô ấy chỉ có thể ra phía sau, nhưng là hàng phía sau hình như...!cũng không có bàn dư?
Có ba bàn có một người ngồi, một là bàn của nam sinh thể dục, hai là bàn nữ sinh nổi tiếng lôi thôi, cuối cùng chính là bàn của...! Giang Vận.
Tân Khả Khả mím môi, thu gom đồ dùng học tập.
Xách túi lên, đi đến một bàn trong tổ bốn cạnh cửa sổ.
"Giang Vận, tôi có thể ngồi ở đây không?"
Đang do dự sáng sớm có nên học công thức Toán hay không, Giang Vận nghe tiếng, dừng động tác, dời ánh mắt từ sách Toán học sang Tân Khả Khả đang đứng cạnh bàn của cô, lại liếc mắt sang tổ hai nhìn Lê Nguyệt úp mặt xuống bàn khóc.
Quay đầu không nói, cô tiếp tục xem sách Toán học.
"Tôi coi như cậu ngầm đồng ý."
Da mặt Tân Khả Khả khá dày, nói xong liền kéo ghế ra, ngồi xuống.
Còn nhanh nhẹn sắp xếp đồ đạc thỏa đáng.
An tâm bắt đầu học từ vựng.
Một người học từ vựng, một người yên lặng nghiên cứu công thức Toán.
Hai người không nói với nhau lời nào, nhưng không khí lại hòa hợp lạ thường.
Ngược lại là mấy bạn học phía sau vô cùng kinh ngạc, rì rầm thảo luận không thôi.
"Hai vị thần tiên này tại sao đột nhiên lại sáp vào nhau, tình cảm có vẻ rất tốt?"
Lúc trước vì sự kiện kiểm tra chính tả của Lê Nguyệt mà Giang Vận và Tân Khả Khả cạch nhau làm rùm beng cả lớp ai cũng biết, đương nhiên, nói chính xác là Tân Khả Khả đơn phương mắng Giang Vận, nhưng là Giang Vận không hồi đáp dù chỉ một lần.
Khung cảnh hiện tại là vụ án gì nữa đây?
Vẫn luôn quan tâm để ý và che chở