Trương Từ Hiểu phải dỗ dành mãi Tôn Từ Y mới chịu mở miệng uống một chút thuốc.
Cô ho sặc sụa, cảm thấy thuốc rất đắng:
"Đắng lắm, không uống nữa"
"Tôn Từ Y, nàng đừng thách thức giới hạn của ta" Trương Từ Hiểu căng thẳng
Thất Nguyệt tiến lại gần, trên tay là một lọ sứ đựng kẹo đường:
"Tiểu thư ngậm một viên kẹo sẽ hết đắng ngay ạ"
Sau khi ngậm kẹo đường Tôn Từ Y mới chịu uống thuốc tiếp.
Uống xong cô còn muốn thêm kẹo, Thất Nguyệt không đắn đo tặng hết số kẹo mình có cho tiểu thư.
Trương Từ Hiểu cười khẩy:
"Đúng là trẻ con"
Tôn Từ Y nằm trên giường, đôi mắt ngấn lệ từ từ nhắm chặt.
Trương Từ Hiểu quay lưng đi đâu đó, cô suy ngẫm, chợt nhanh chóng ngồi dậy, không nói lời nào mà ôm chặt lấy eo của Trương Từ Hiểu từ phía sau, động tác vô cùng thuần thục.
"Tôn Từ Y nàng làm gì vậy?" Thân hình mảnh mai thon gầy khẽ ngưng đọng ngay tại đó, chàng đỏ mặt
"Lạnh lắm, ta muốn được ôm ngủ"
"..."
"Chàng đừng đi" Tôn Từ Y áp sát mặt vào tấm lưng thon thon gầy, nhắm mắt lại, giọng điệu trầm thấp phảng phất như nói với chính mình:
"Đừng đi, được không?"
Trương Từ Hiểu nghĩ phu nhân mình nhất định là bị nhiễm phong hàn nên bị hồ đồ rồi.
"Được được, nàng buông ta ra đi"
Tôn Từ Y nằm uỳnh xuống giường.
"Nô tì ở bên ngoài, thiếu gia cần gì cứ việc gọi ạ" Thất Nguyệt hiểu chuyện nên đã ra ngoài
Trương Từ Hiểu cũng chào thua, chàng bỏ áo choàng ra và lên giường nằm cạnh cô.
Cô quay sang ôm chặt lấy người bên cạnh:
"Ấm quá đi!"
"Là nàng bắt đầu trước nhé, đến lúc tỉnh dậy không được nói ta lợi dụng nàng"
Tôn Từ Y có vẻ mệt mỏi nên không trả lời.
Đến tối hôm đó Tôn Từ Y cũng tỉnh lại, cô cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trương Từ Hiểu đã biến mất, trong phòng không có ai.
Thất Nguyệt bưng đồ ăn vào, là cháo trắng:
"Tiểu thư đã không ăn gì cả ngày rồi, cô ăn chút cháo đi ạ"
Tôn Từ Y cũng ngoan ngoãn ngồi ăn cháo, cô không thắc mắc vì sao lại đưa tráo trắng cho một người bệnh dùng, cô biết dân làng cũng đang cần lương thực, cháo trắng cũng rất tốt cho người bệnh.
"Dân làng thế nào rồi?" Tôn Từ Y tò mò
"Tiểu thư đừng lo, công chúa đã sắp xếp phòng ở cho bọn họ.
Hơn nữa Tướng quân cũng đã đích thân đến đây để quan sát tình hình" Thất Nguyệt đáp
"Vậy Tướng quân đâu?"
"Ngài ấy đang ở sảnh dùng cơm cùng mọi người"
Lúc này Tiểu Ngôn bước vào phòng và chạy đến chỗ Tôn Từ Y.
Cô vẫn nhớ đây chính là đứa trẻ mình gặp hôm qua:
"Tỷ tỷ, tỷ khỏe chưa ạ?"
"Ta khỏe rồi, sao thế?" Tôn Từ Y mỉm cười nhìn Tiểu Ngôn
Cô bé rụt rè lấy viên đá giữ ấm đặt vào tay cô:
"Đa tạ tỷ đã tìm ca ca muội về" Đôi má cô bé hồng hào
"Ta hứa rồi mà.
Viên đá này ta đã tặng nó cho muội nên ta sẽ không lấy lại.
Nó sẽ giúp muội rất nhiều đấy" Tôn Từ Y xoa đầu Tiểu Ngôn
"Đa tạ tỷ tỷ, tỷ thật tốt"
Ở bên ngoài có ai đó gọi Tiểu Ngôn, nghe được cô bé liền từ biệt cô rồi chạy ra ngoài với mẹ.
"Thật đúng là một đứa trẻ dễ thương" Thất Nguyệt nhìn theo Tiểu Ngôn
Tôn Từ Y thầm công nhận.
Cố Nhược Nhiên bước vào phòng, thấy Tôn Từ Y đã tỉnh trong lòng cũng an tâm hơn:
"Tôn tiểu thư không sao chứ?"
Thất Nguyệt hành lễ với công chúa, Tôn Từ Y đang trở mình định xuống giường thì đã bị Cố Nhược Nhiên ngăn lại:
"Đã nói khi chỉ có hai chúng ta thì không cần hành lễ rồi"
"Đa tạ công chúa đã lo cho thần" Đôi mắt cô có chút xao động
"Mau ăn cháo rồi uống thuốc, thuốc vừa sắc xong sẽ nguội mất, phải dùng nóng mới tốt.
Như vậy tiểu thư mới mau khỏi bệnh."
Cố Nhược Nhiên đưa tay vuốt những sợi tóc mai che mặt cô qua một bên.
"Đợi cô khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ về kinh thành.
Cũng thật xui xẻo, khó khăn lắm phụ hoàng mới để ta ra ngoài lại gặp phải chuyện như này"
"Công chúa đừng tức giận, lần sau chúng ta đến những nơi ít rủi ro là được.
Đến đây để ngắm hoa đào nhưng hoa đã bị vùi lấp dưới tuyết rồi." Tôn Từ Y rầu rĩ
"Có vẻ quan hệ giữa phu quân cô và Tướng quân không được tốt lắm."
Tôn Từ Y gật đầu tán đồng với Cố Nhược Nhiên, cô biết cả đời này Trương Từ Hiểu cũng không quên được Tướng quân đã đối xử với chàng thế nào.
Cô nắm lấy bàn tay ấm áp của công chúa, ánh mắt vô cùng thành thật:
"Công chúa, Trương Từ Hiểu có thể chữa khỏi bệnh của người.
Công