Thất Nguyệt đưa cho Lạc Dụng một chiếc khăn tay, bên trong có chứa xương cá:
"Lạc thị vệ, xin chia buồn.
Tiểu Béo của huynh chỉ còn lại thế này thôi.
Tôi không ngờ tiểu thư...sẽ mang Tiểu Béo về nấu canh.
Huynh hãy lựa chọn chỗ nào đó mà chôn cất nó"
Lạc Dụng nhận lấy khăn tay, tâm trạng vô cùng buồn bã:
"Đa tạ"
Rồi hắn lững thững cầm hài cốt của con cá vàng đi ra.
Thất Nguyệt nhìn theo bóng lưng kia:
"Tội nghiệp, thật không ngờ tiểu thư lại nhẫn tâm như vậy"
Tôn Từ Y ngó ra vẫy vẫy tay ra hiệu, Thất Nguyệt đi vào:
"Thế nào? Hắn có khóc không?"
"Không, có vẻ Lạc thị vệ rất buồn, sao tỷ có thể ăn cá của người ta như thế chứ?" Thất Nguyệt e dè
"Không phải muội cũng ăn rất ngon miệng sao?"
Thất Nguyệt không còn gì để nói, thì đúng là con cá kia rất ngon.
Tôn Từ Y ăn thịt bằng hữu của Lạc Dụng, cô sợ sẽ bị ghét bỏ, vốn dĩ là đang cố làm thân để sau này có gì Lạc Dụng còn rộng lượng bỏ qua tha cho cô một mạng.
Lạc Dụng chôn cất Tiểu Béo trong hoa viên, ngay cạnh hồ cá.
"Lạc Dụng, làm gì vậy?" Cố Nhược Nhiên bước đến
"Công chúa, sao người lại ra đây?"
"Thấy ngươi ở ngoài này nên mới ra đấy"
Tôn Từ Y từ bên kia nhìn ra thấy hai người đang ở trong hoa viên.
Cô vội đi ra, dù có chút ngượng ngùng khi gặp Lạc Dụng:
"Nhị công chúa, người ở đây ngắm hoa sao?"
Cố Nhược Nhiên gật đầu, Tôn Từ Y nhìn Lạc Dụng, vẻ mặt vô cùng ăn năn:
"Ta xin lỗi, ta không biết con cá kia là do huynh nuôi dưỡng từ khi nó còn nhỏ"
"Không sao, không biết không có tội.
Dù sao nó cũng lớn tuổi, sắp ra đi rồi" Lạc Dụng cười trừ
"Ta mời huynh ăn bánh đậu đỏ để đền tội nhé"
"Không cần đâu, chỉ là một..."
Chưa nói hết câu Lạc Dụng đã bị Tôn Từ Y kéo đi:
"Công chúa, ta biết một quán bán bán bánh đậu đỏ rất ngon.
Ba chúng ta cùng đi được không?"
Đến cả nhị công chúa cũng bị cô kéo ra phố cùng.
Đến một quán bánh, cô kéo Lạc Dụng và Cố Nhược Nhiên vào, chọn một bàn ở vị trí tốt nhất.
Tiểu nhị hớn hở bước ra:
"Các vị muốn dùng gì ạ?"
"Cho bọn ta bánh đậu đỏ và bánh sốt đậu" Tôn Từ Y nói
"Vâng vâng" Tiểu nhị chạy vào
Tôn Từ Y nhìn hai người còn lại, hai người kia đang tròn mắt nhìn cô:
"Công chúa và Lạc Dụng, hai người không cần nhìn ta như vậy đâu, ta biết hai người đều thích bánh này mà"
"Từ đầu ta đã biết cô lợi hại, nhưng đến mức này thì...lẽ nào có sự sắp đặt từ trước?" Cố Nhược Nhiên nhíu mày
"Không có, ta thích bánh này nên ta nghĩ hai người cũng thích"
Lạc Dụng chỉ ngồi im mà không biết nói thêm gì.
"Phu nhân, cô đi ăn bánh mà không rủ phu quân đi cùng sao? Ta thấy hai người mặn nồng phết mà" Cố Nhược Nhiên chống cằm tủm tỉm nhìn cô
Lạc Dụng nhịn cười, cô không dám nhìn thẳng vào Cố Nhược Nhiên:
"Phu quân ta không thích bánh ngọt"
Lúc này cả ba cùng thấy Liêm vương bước vào quán, còn vui vẻ mua bánh về.
Đồng thời tiểu nhị cũng mang bánh ra cho ba người.
Tôn Từ Y và Lạc Dụng quá đỗi ngạc nhiên, lần trước vì đốt pháo hoa mà khuôn mặt của Liêm vương gia đã bị thương nặng, nhưng theo hai người thấy khuôn mặt này vẫn hết sức đẹp đẽ và lành lặn như không có gì xảy ra.
"Công chúa, mặt của Liêm vương điện hạ...lẽ nào ngài ấy đã tìm được vị thần y nào?" Tôn Từ Y không tin vào mắt mình
"Thần y gì chứ? Khuôn mặt đó đã bị thương rất nặng, để lại sẹo lớn.
Không biết Tôn tiểu thư có nghe qua thuật dịch dung chưa?" Cố Nhược Nhiên có vẻ cũng không ưa Liêm vương
"Cũng từng nghe nói, nhưng không ngờ Liêm vương lại dùng thứ tà thuật này để khiến mặt mình đẹp hơn"
Lạc Dụng nhanh chòng nhận ra điểm bất thường:
"Nhưng trong Liêm vương phủ nhiều người như vậy tại sao vương gia lại đích thân đi mua bánh?"
"Liêm vương và Tề vương đang ở cùng phủ, đôi mắt của Tề vương bị phế rồi, sợ là hắn đang dỗ dành vị đệ đệ này" Ngữ điệu Cố Nhược Nhiên đầy khinh thường: "Tôn tiểu thư, cô ra tay cũng quá thâm độc rồi"
"Công chúa..." Tôn Từ Y có chút lo sợ
"Ta thấy cô làm rất tốt, như vậy mới khiến hai tên kiêu ngạo kia nhớ bài học này"
"Nếu cô không ra tay, sợ rằng người bị phế đôi mắt, khuôn mặt để lại sẹo chính là thiếu gia của ta" Lạc Dụng cầm miếng bánh đậu đỏ lên và bỏ vào miệng
Trời gần rối cũng là lúc Cố Nhược Nhiên phải quay về.
Đứng trước cửa lớn của Tướng quân phủ, Tôn Từ Y và Cố Nhược Nhiên chào từ biệt nhau.
Lúc Lạc Dụng định quay vào thì bị Cố Nhược Nhiên gọi lại:
"Công chúa còn có gì căn dặn ạ?"
"Ngươi cũng đi cùng Trương Từ Hiểu sao?"
Trước câu hỏi của Cố Nhược Nhiên, Lạc Dụng chỉ gật gật.
"Vậy...bảo trọng nhé.
Tại sao lại có thể bắt những người nhỏ tuổi thế này ra trận chứ?"
Tôn Từ Y im lặng đứng nhìn hai người, dù sao cũng không thể cắt ngang lúc này.
Cố Nhược Nhiên đeo một chiếc vòng được thắt bằng dây lụa đỏ vào tay Lạc Dụng, giọng nàng có phần chân thành:
"Đây là vòng tay may mắn tự tay ta thắt, ta hi vọng Tiểu Lạc của ta luôn bình an...nếu huynh không thích có thể bỏ ra"
Cố Nhược Nhiên vừa kết thúc câu nói liền chạy lên xe ngựa.
Tôn Từ Y lại thấy rõ được cảnh Lạc Dụng bỏ chiếc vòng ra khỏi tay mình.
Tối hôm đó, Trương Từ Hiểu lại tỏ ra giận dỗi.
"Chàng lại làm sao vậy?" Tôn Từ Y mệt mỏi
"Hồi chiều nàng đi ăn bánh cùng bọn họ mà bỏ lại ta ở đây sao?"
"Nhưng chàng không thích ăn bánh ngọt, ta đã mua bánh sốt đậu cho chàng, nếu chàng không ăn..."
Trương Từ Hiểu ngang ngược giật lấy túi bánh, giữ khư khư trong tay:
"Ăn chứ, đồ phu nhân mua dĩ nhiên phải ăn"
Đêm đó, Lạc Dụng đang ngồi trong phòng thì nghe được tiếng gõ cửa:
"Ai vậy?"
"Là ta, Tôn Từ Y.
Huynh ngủ chưa?"
Nghe người bên ngoài đáp lại, Lạc Dụng vội bước ra mở cửa.
Đúng là Tôn Từ Y:
"Sao trễ vậy rồi cô còn đến đây?"
Tôn Từ Y mỉm cười bước vào trong.
Cô ngồi xuống ghế lại vô tình thấy được chiếc vòng may mắn của công chúa tặng Lạc Dụng nén mới cầm lên xem.
Ở vòng tay có một miếng ngọc bằng đồng xu, ở giữa rỗng, phía sau có khắc tên của Lạc Dụng.
"Công chúa đã có lòng thế này không phải huynh định bỏ chiếc vòng đi chứ?"
"Ta sẽ không bỏ nó đi" Lạc Dụng rót trà cho cô
"Lạc Lạc, gọi huynh như vậy nhé"
"Mẹ ta vẫn hay gọi ta như thế.
Cô đến đây làm gì vậy?"
"Huynh thích nhị công chúa sao?"
Câu hỏi của Tôn Từ Y khiến Lạc Dụng phải ngơ người mất một lúc.
"Sao ta có thể thích công chúa? Thân phận khác biệt"
"Vậy thì tốt" Tôn Từ Y nắm lấy tay Lạc Dụng, ánh mắt như đang cầu xin điều gì đó: "Huynh tuyệt đối không được thích công chúa, không phải là thân phận cách biệt.
Cho dù huynh có ở vị trí nào hai người cũng không có kết quả đâu"
"Cô không cần phải nghiêm trọng đâu, ta hiểu rồi mà.
Tại sao cô lại phải dặn dò ta như vậy?"
"Ta không phải là người ích kỉ, chỉ hi vọng huynh hiểu những việc ta làm đều không có hại với huynh"
Lạc Dụng cũng không tỏ ra thắc mắc mà chỉ gật đầu với cô.
Ngày hôm sau, Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu cùng đến Phượng Tịch Lầu.
Trương Từ Hiểu là bị kéo đến.
Quả nhiên chỗ này không ai thèm vào, u ám đến lạ thường.
Việc buôn bán của Phượng Tịch Lầu không tốt cũng chẳng ai